Lấy Chồng Quyền Thế

Tại doanh trại Đội đặc nhiệm Dã Lang.

Được cấp trên đồng ý, Cố Thành Kiêu chính thức tiếp nhận vụ án truy bắt Chú Tư.

Cố Thành Kiêu lật xem khẩu cung của năm nghi phạm và tư liệu Cao Kỳ Khâm gửi từ Vân Xuyên về.

Chủ Tư quá gian xảo, cảnh sát tiêu diệt sào huyệt và vô số cứ điểm của hắn, bẻ gãy cánh tay đắc lực mà hắn vẫn im hơi lặng tiếng chạy thoát.

Có thể thoát được, chứng tỏ thế lực của hắn vẫn chưa sụp đổ.

Chú Tư chưa suy sụp thì bất cứ lúc nào Tam Giác Vàng cũng có thể hồi sinh.

Anh thu được nhiều tư liệu có liên quan đến Tam Giác Vàng ở đội phòng chống tội phạm ma túy, nhưng không có tư liệu về Chú Tư. Ngoài biết cái tên “Chú Tư” ra thì chẳng còn gì khác.

Trong hành động truy bắt tại Vân Xuyên, đội phòng chống tội phạm ma túy đuổi theo bọn tội phạm và Chủ Tư đến vách núi, hai bên nã súng liên tục.

Cố Thành Kiêu và Tống Cảnh Du trợ giúp bên lề với thân phận lính bắn tỉa.

Sau khi nhận được lệnh bắn, Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du cùng bắn hai phát súng, bắn chết ba trong bốn tên thủ lĩnh cầm đầu. Chú Tư nhảy xuống vách núi, từ đó không thấy tung tích.

Hành động lần đó là lần giằng co mà Cố Thành Kiêu tiếp cận Chú Tư gần nhất. Chú Tư che mặt nên không ai thấy được gương mặt thật của hắn. Mọi người chỉ có thể đoán được hắn ta là gã đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, người hơi lùn, thuộc dạng mập mạp.


Bọn họ thay phiên thẩm vấn thành viên Tam Giác Vàng bị bắt về, nhưng chẳng ai nói được đặc trưng bề ngoài của Chú Tư.

Chú Tư này quả thật là kiểu tồn tại mờ ảo.

“Báo cáo thủ trưởng, Cao Kỳ Khâm của Đội đặc nhiệm đã về đơn vị”

“Vào đi”

Cao Kỳ Khâm vừa xuống máy bay đã tới đây. Làm việc cường độ cao trong mấy ngày liên tục làm anh rất mệt mỏi. Chú Tư biến mất càng làm anh không cam tâm, “Báo cáo thủ trưởng, đã đưa 13 cô gái bị bắt cóc về nhà chữa trị. Các cô đều bị xâm hại với mức độ khác nhau, đám người này đúng là súc sinh vô lương tri”

“Trương Yến giờ đang ở đâu?”

“Trương Yến là người Bắc Kinh, hiện đang trị liệu tại bệnh viện quân y”

Cố Thành Kiêu đưa cho anh ta tờ giấy phác họa người, “Cái này được vẽ dựa theo dáng người Chú Tư, chỉ phác họa đại khái hình dáng”

Cao Kỳ Khâm cầm lấy bản vẽ. Đây là hình dáng của người bình thường, nói thẳng ra thì hiểu biết của họ về Chú Tư chỉ có nhiêu đó mà thôi.

Anh nặng nề đáp: “Lúc ở Vân Xuyền, tôi có hỏi các cô gái đó có gặp Chú Tư chưa, bọn họ nói từ trước đến giờ chưa có ai thấy được con người Chú Tư. Nhưng ông ta có sở thích đặc biệt, thích những cô gái vị thành niên. Cho nên người bị bắt cóc đều là thiếu nữ”

Đây là lần đầu tiên Cao Kỳ Khâm dẫn đội ra trận, lần đầu tiên anh ra tiền tuyến truy bắt tội phạm, cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tình cảnh máu chảy thành sống thật sự. Đây cũng là sự khiêu chiến cực cao đối với thể xác và tinh thần của anh.

Những đôi mắt bất lực và thở dài tuyệt vọng của người bị hại, hình ảnh xác chết máu chảy đầm đìa khắp nơi còn chấn động hơn những án lệ anh từng thấy trong kho tư liệu.

“Lão Đại, bây giờ tôi rất hối hận vì đã rời khỏi Vân Xuyên sau khi hành động lần trước kết thúc. Lúc đó anh trách mắng tôi, trong lòng tôi còn không phục. Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy tôi không về thành phố B, vẫn tiếp tục truy bắt, có lẽ đã bắt được Chú Tư. Sự chần chừ do dự của tôi đã cho hắn cơ hội sống sót, giờ tôi muốn bù đắp cũng không bù nổi”

Nhìn dáng vẻ Cao Kỳ Khâm lúc này, dường như Cố Thành Kiêu thấy được bản thân ở nhiều năm trước. Những chiến sĩ trẻ tuổi phải liên tục rèn luyện mới có thể trở thành sói hoang chân chính. Anh an ủi cậu ta: “Không trách cậu được, lúc đó chúng ta chỉ là người hỗ trợ, cấp trên nói lui, chúng ta chỉ có thể lui. Tin tốt chính là án truy bắt Chú Tư bây giờ chính thức thuộc về tay chúng ta”

Cao Kỳ Khâm phấn chấn nói: “Tôi, Cao Kỳ Khâm, nhất định phải tận tay bắt tên ác ôn xảo quyệt này về truy án”

Cố Thành Kiêu gật đầu, “Bây giờ cũng không gấp, trước tiên cậu ngủ một giấc cho khỏe đi, chúng ta sẽ bố trí sau”

“Vâng, lão Đại, có thể cho tôi bức vẽ không?”

“Được”


Cao Kỳ Khâm chào theo quân đội rồi rời khỏi phòng làm việc. Dù bức ảnh không nhìn ra điều gì, nhưng anh vẫn cố chấp đem về nghiên cứu.

Cố Thành Kiêu vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa vang lên, “Vào đi”

Trịnh Tử Kỳ cầm văn kiện đi vào. Bộ quần trang với dáng vẻ hiên ngang, lưng thẳng tắp, bước đi như gió, tư thế không thua gì đấng mày râu.

Cố Thành Kiêu ngẩng đầu nhìn cô ta, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt hời hợt không có chút khác thường nào.

“Báo cáo thủ trưởng, văn kiện này cần anh ký tên, xin xem qua”

Cố Thành Kiêu cầm lấy, lật ra đọc thử, nghiêm túc ký tên mình.

“Cám ơn thủ trưởng” Trịnh Tử Kỳ lùi xuống hai bước rồi dừng lại, không đi cũng không lên tiếng.

“Còn việc gì sao?” Cố Thành Kiêu thuận miệng hỏi, chẳng ngẩng đầu.

Giọng nói của Trịnh Tử Kỳ đột nhiên thay đổi, ngọt ngào dịu dàng lên tiếng: “Hôm qua, em không mời mà đến, xin lỗi anh.”

Cố Thành Kiêu dừng bút, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

“Em đã khuyên mẹ anh, nhưng không được. Sức khỏe ba anh không tốt, sức khỏe mẹ anh cũng thế, em lo lắng cho bác ấy nên đành đi theo. Bác luôn bảo anh không tôn trọng bác, làm buồn lòng hai bác. Bác ấy cũng không cố ý bới lông tìm vết, bác đến, thật tình muốn gặp anh, thứ nữa cũng muốn khuyên anh rời khỏi Lâm Thiển”

Thấy anh không nói, cổ cho rằng anh đang nghe nên nói tiếp: “Mẹ anh đã cho em xem tài liệu về Lâm Thiển. Nói thật, cô ta còn tệ hơn những gì em nghĩ. Thành Kiều, anh hiểu cô ta ư? Anh biết xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành của cô ta không? Chẳng lẽ anh không để ý hành vi và lời nói của cô ta sao? Cho dù anh không để ý, nhưng ba mẹ anh để ý, chẳng lẽ anh không muốn giữ thể diện cho nhà họ Cổ sao?”

Cố Thành Kiêu đặt bút trong tay xuống, lấy cây khác trong ống bút, gạch vài đường lên giấy trắng, bút viết được liền làm việc tiếp.


Thì ra anh chỉ đổi bút mà thôi, Trịnh Tử Kỳ nhấp môi, mặt mày bối rối.

Chỉ là mấy năm qua, liên tục thất bại trước Cố Thành Kiêu đã khiến cô luyện được trái tim mạnh mẽ, chút đả kích này không đánh bại được cô. Cô có thể thi vào Đội đặc nhiệm Dã Lang được thì cô không tin mình không chinh phục được người đàn ông này.

“Người trong cuộc thường u mê, người ngoài cuộc thì nhìn rõ. Thành Kiều, anh đừng để mình bị che mắt. Chẳng lẽ ba mẹ anh sẽ hại anh sao? Chẳng lẽ em sẽ hại anh à? Em càng muốn anh tốt hơn bất kỳ ai khác.”

Trịnh Tử Kỳ tự nói tự nghe không hề đả động được Cố Thành Kiêu, cô ta đành từ bỏ, “Em hi vọng anh có thể dành thời gian về nhà với ba mẹ nhiều hơn. Cuối cùng, em thành thật xin lỗi vì ngày hôm qua đã mạo muội, xin lỗi”

Rốt cuộc Cố Thành Kiêu cũng ngẩng đầu lên. Hai mắt Trịnh Tử Kỳ lấp lánh, nhìn anh chờ mong.

“Đại đội trưởng Trịnh, tôi nhận lời xin lỗi của cô. Cho nên lần sau xin cô đừng kiểu không mời mà đến, chúng tôi tổ chức hôn lễ sẽ mời cổ. Đến lúc đó, chúng tôi hoan nghênh cổ đến uống rượu mừng”

Cố Thành Kiêu đả kích cô gái yêu anh bằng phương pháp tàn nhẫn nhất, quá độc ác.

Nhưng, mười mấy năm qua, dù chỉ là một ánh mắt bình thường của anh, cô ta cũng có thể hiểu rằng anh đang ra hiệu với cô ta. Cho nên, anh chỉ có thể đối phó với cô ta bằng thái độ này.

Nếu cự tuyệt bằng lời nói đã trở thành vô dụng thì anh dùng hành động thực tế để từ chối.

Không cho cô ta mảy may hi vọng chính là lời chúc phúc tốt nhất anh dành cho cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui