Lấy Chồng Quyền Thế



Cố Thành Kiêu nghiêm khắc nói, nhưng đôi môi vẫn không rời khỏi cô: “Nếu đụng phải con cọp lớn đằng sau, chẳng những gã sẽ ra tay với em, mà còn ra tay với bọn nhỏ, lúc đó em làm sao đây? Em bảo anh phải làm sao đây?” Cơ thể Lâm Thiên chợt run rẩy. Đúng là cô không nghĩ tới việc này. “Việc xa xôi không nói, lấy ví dụ trước mắt, chuyện của lão Phạm cũng đủ làm cho người ta lạnh sống lưng rồi, chẳng lẽ em muốn nếm thử hả?” Lâm Thiển lắc đầu lia lịa.

“Lỡ như bị phát hiện, bọn chúng còn kiêng kỵ bọn anh đôi chút, nếu là em, bọn chúng chắc chắn sẽ2trả thù gấp trăm lần. Em có nghĩ tới hậu quả chưa?” Cố Thành Kiêu chỉ nói mấy câu mà đã khiến Lâm Thiển sợ xanh mặt. Trước kia Lâm Thiển không sợ trời, không sợ đất, dù là điện Diêm Vương, cô cũng dám xông vào. Nhưng bây giờ cô đã có con, cô biết phải quý trọng mạng sống. Cố Thành Kiêu nói càng nghiêm trọng, cô càng sợ hãi.

“Còn dám nhúng tay vào nữa không?”

Anh vừa chất vấn vừa cắn Lâm Thiên, cắn đến cơ thể cô phát run. Lâm Thiên sắp phát điên rồi, sao lại có loại động tác này chứ?! Đèn trong phòng tắm sáng choang, phía sau còn có tấm gương lớn. Lâm Thiển nhìn vào6thấy cảnh Cố Thành Kiêu đang làm với mình thì xấu hổ vô cùng. “Tắt đèn! Tắt đèn!” “Không tắt!” Cố Thành Kiêu tiếp tục trêu chọc cô. “Nhìn mới kích thích thị giác, để em nhớ cho kỹ.”


“...” Đây là ý tưởng biến thái gì vậy? Nhưng đúng là cô không thể phủ nhận, nhìn thấy anh như vậy, cô càng rạo rực và hưng phấn. Đến cuối cùng, Lâm Thiên đành phải thỏa hiệp dưới uy lực của anh. Sau khi lăn qua lăn lại mấy lượt, cô còn phải tắm rửa lần nữa. Hôm sau là giao thừa, ngày cuối cùng trong năm. Sáng sớm, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đã đến biệt thự họ Lâm chở Lâm Húc.0Ba người cùng đến nhà tổ nhà họ Cổ.

Trận đại chiến tranh quyền đoạt vị giữa năm đã khiến Lâm Húc suýt mất mạng. Cũng may ông mạng lớn, chẳng những qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, còn đoạt lại Bất động sản Phong Việt từ tay Dung Tử Khâm.

Có điều, đã trung niên mà còn phải ra tòa ly hôn, đây cũng là một chuyện đáng buồn. Bởi vì dính đến tài sản khổng lồ, Dung Tử Khâm lại mang quốc tịch Úc, cho nên vụ kiện ly hôn vẫn tiến triển rất chậm.

Điều đáng mừng duy nhất là việc Dung Tử Khâm ngược đãi ông nội và tội cố ý giết người không thành đã được chứng thực.

Trong xe, tuy hai5đứa con không hỏi ra miệng, nhưng Lâm Húc đã mở miệng trần thuật trước: “Thành Kiều, con có biết luật sư giỏi nào giới thiệu cho ba một người được không? Đoàn luật sư của ba không có năng lực gì cả, vụ kiện ly hôn kéo dài tới giờ mà vẫn chưa có động tĩnh.”

Cố Thành Kiêu: “Có thì có, nhưng bản chất vụ án của ba vốn chậm, không thể gấp gáp. Nếu giữa chừng đổi luật sư thì mất nhiều hơn được.” Lâm Húc thở dài: “Haizz, chuyện này không nói trước được. Mấy ngày trước luật sư của Dung Tử Khâm có liên lạc với ba, bảo trừ khi ba hủy bỏ đơn khởi tố, nếu không bà9ta tuyệt đối không đồng ý ly hôn. Ba đã tỏ rõ thái độ, khởi tố không thể hủy, cho dù không vì bản thân, ba cũng phải đòi lại công lý cho ba mình. Trước khi quyết định ly hôn cũng đã nói, ba sẽ để lại toàn bộ phần tài sản ở Úc cho bà ta, còn tài sản trong nước thì một cắc cũng đừng hòng. Bà ta đúng là quá trơ trẽn!”

Nghe giọng điệu tức giận của Lâm Húc, Lâm Thiển vội vàng khuyên bảo: “Ba, sắp Tết rồi, ba đừng tức giận.”

“Ba vừa nghĩ tới chuyện ngay cả ba mà bà ta cũng muốn giết, lại còn đổ tội lên đầu Bắc Bắc thì ba lại tức vô cùng. Người đàn bà này thật ác độc, ngay cả trẻ con cũng không tha.” “Ba, ba, ba đừng nóng giận mà...” Lâm Húc vỗ mu bàn tay của Lâm Thiển, gật đầu nói: “Ba biết, ba biết. Thôi thôi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, cứ để luật sư xử lý đi.”

“Vâng.”


“Còn một chuyện nữa, cũng xem như tin tốt. Bác Cả con đã ra tù rồi.”

“Bác Cả tìm ba sao?”

“Không có, ba có tìm những ông ấy không chịu gặp.” “Bác Cả cũng kiêu ngạo lắm ba à...”

“Ừ ba biết. Đã đi tới nước này, ông ấy còn ganh đua so đo với ba làm gì nữa. Haizz, cha già cũng đã chết, chỉ còn hai anh em chúng ta, ông ấy hiểu thắng như thể làm gì chứ? Bản thân không biết tính toán làm ăn, vậy mà lại không chịu thừa nhận.”

“Chị Lâm Tiểu có cổ phần Quốc tế Lam Thành, hàng năm cũng được mấy triệu, cuộc sống của bọn họ sẽ không quá cực khổ. Ba yên tâm đi.” “Ba chỉ sợ bác Cả con cứ một lòng một dạ muốn Đông Sơn tái khởi, lỡ như cắt luôn tài nguyên của con gái thì toi.”

“Bác Cả sẽ không tự làm khổ mình thế đâu. Cho dù ông ấy có muốn, chị Lâm Tiểu và bác gái cũng sẽ không đồng ý.” Cứ mải trò chuyện mà ba người đã đến nhà tổ nhà họ Cổ. Cổng sắt lớn nhà tổ treo một đôi đèn lồng, hồng hồng đỏ đỏ, thật có không khí Tết. Cố Thành Kiêu lái xe vào, Nam Nam và Bắc Bắc đứng ở cửa sổ sát đất tại phòng khách vẫy tay. “Ba, ba xem kìa.”


“Ừ, thấy rồi, thấy rồi. Chỉ cần gặp hai đứa nhỏ thì phiền não gì cũng bay sạch, xuống xe đi.” Không khí trong nhà thật ấm áp. Khắp nơi trong phòng đều nhìn thấy tranh hoạt họa dán tường. Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là kiệt tác của Nam Nam và Bắc Bắc. Lâm Thiển sự ngây người. Chiếc bình cổ mà ba chồng yêu quý nhất lại bị hóa trang thành búp bê, đỉnh đầu đội nón rơm, trên nón còn thắt một vòng hoa làm bằng tay, mặt mũi dán đầy giấy, hai cánh tay chắp lại chào được vẽ bằng bút mực.

Từ từ đã, không đúng, không phải là chắp tay chào, rõ ràng là đang đòi bao lì xì mà. Hai tay chắp trước ngực của búp bê có một phong bì đó vẽ bằng bút mực. Lâm Thiển đỡ trán lau mồ hôi. Trước kia chỉ cần cô tới gần bình hoa này, ánh mắt ba chồng đều dán sát theo cô. Bây giờ ngược lại, bình cổ vô giá trở thành món đồ chơi của trẻ con rồi.

“Ba, ông ngoại.” Nam Nam và Bắc Bắc đồng loạt hai miệng một lời. Vừa nhìn thấy Lâm Thiên, hai đứa nhỏ trở nên vô cùng sôi nổi: “Mẹ mẹ...” Bọn trẻ chạy như bay đến, tranh nhau nhào vào lòng Lâm Thiển. Rốt cuộc bọn nhóc vẫn thân thiết với mẹ nhất. Lâm Thiển thuận thể ngồi xổm xuống, ôm chặt hai đứa trẻ: “Hai đứa các con đúng là tiểu quỷ phá phách, đã làm chuyện xấu gì rồi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam lập tức nhăn lại, uất ức nói: “Mẹ, không phải bọn con làm chuyện xấu đâu. Mỗi ngày chúng con đều chọc bà cổ và ông bà nội vui vẻ. Bà cố cười đến nỗi nếp nhăn cũng nhiều hơn rồi kìa.” Lâm Thiển: “...” Nói bà cố như vậy cũng được sao, coi chừng bà giận đấy. Bắc Bắc nghiêm nghị: “Đúng vậy, chúng con không làm chuyện xấu.” “Vậy giấy này là ai dán?” Nam Nam và Bắc Bắc lập tức chỉ về phía đối phương: “Là em ấy (anh ấy).” “Đổ thừa người khác đúng không? Trẻ con không thành thật sẽ không được tiền mừng tuổi. Bao lì xì của bà cổ, ông bà nội và cả ông ngoại đều về tay mẹ hết!” Nam Nam, Bắc Bắc: “Không, của con, của con.” Lâm Thiển: “của mẹ, của mẹ hết.” Nam Nam, Bắc Bắc: “Con mà, con mà.”

Ba mẹ con tranh nhau, ai cũng là chúa nghịch ngợm.

Các trưởng bối nhìn bọn họ nhốn nháo cũng không để bụng. Thấy bọn trẻ cười, trong lòng họ cũng trở nên vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui