Phòng tiệc rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng thở để chờ đợi câu trả lời của Lâm Thiển. 1. Đây là khoảnh khắc kích động nhất trong lịch sử của gia tộc họ Cố. Bà cụ thấy Lâm Thiển cứ lần2lữa không chịu gật đầu thì bảo người ta dìu mình đứng dậy rồi nắm lấy tay cô, hơi khuỵu gối muốn quỳ xuống. “Bà nội...” Lâm Thiển vội đỡ lấy bà. Cố Thành Kiêu cũng vội đỡ lấy bà nội, “Bà nội, bà đừng làm thế.” Bà cụ5lại nói: “Phải làm, bà là gia trưởng lớn nhất của nhà họ Cố nhưng lại không bảo vệ tốt cho cháu và bọn nhỏ vào thời khắc quan trọng nhất. Vì bà không làm gì hết, nên mới khiến cho cháu chịu khổ nhiều năm như vậy.” Nói6rồi, mặc cho bị ngăn cản, bà cụ lại muốn quỳ xuống. Lâm Thiển nào chịu được, “Bà nội, bà...”
Lúc này, Diệp Thiến Như đứng dậy, đỡ lấy bà cụ rồi nói: “Mẹ, người nên quy phải là con mới đúng, là con đuổi Lâm Thiển đi, là con5làm nó chịu khổ. Mẹ không cần quỳ thay con, con sẽ quỳ.” Lâm Thiển: “...”
Tình cảnh trở nên thể này, tuyệt đối không phải cảnh tượng mà cô muốn nhìn thấy. Hai nữ chủ nhân của nhà họ Cổ tranh nhau quỳ trước hàng con cháu là cô,3sao cô chịu nổi chứ?
“Con tha thứ, con sẽ tha thứ hết, hai người đứng lên đi.” Bà cụ vô cùng kích động, “Thật sao?” Lâm Thiển gật đầu, “Bà nội, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa.”
“Được, bà biết cháu là đứa bé ngoan hiểu chuyện mà, may mà gia đình chúng ta không thiếu thành viên nào. Thành Kiều đại nạn thoát chết, cháu lại sinh cho nhà họ Cố chúng ta hai đứa nhỏ, đây là may mắn của nhà họ Cố chúng ta. Bà cảm ơn cháu đã mang đến phúc lớn thể này cho nhà ta, cháu chính là phúc tinh của nhà họ Cố chúng ta.”
Mặc dù Lâm Thiển hơi khó khăn khi nói ra lời tha thứ, nhưng cô vẫn rất cảm động bởi những lời nói của bà nội. Người ngoài đều bảo cô có số khắc chồng, khắc cha mẹ, chỉ có bà nội bảo cô là phúc tinh.
Bà cụ kích động đến rơi lệ, nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xinh như búp bê kia, thật muốn ôm hai đứa biết bao. Cố Thành Kiêu bế mỗi tay một đứa, “Nam Nam Bắc Bắc, mau gọi bà cố đi các con.”
Ánh mắt của trẻ con rất chân thật, hai đứa không hẹn mà cùng nhìn sang Lâm Thiển.
Lâm Thiển gật đầu với chúng, chúng mới mở miệng gọi, “Bà cố.” “Ôi, chắt của bà.” Bà cụ run run vuốt ve mặt bọn nhỏ. Mặc dù còn nhỏ nhưng hai đứa rất mũm mĩm, vừa mềm lại vừa non: “Cuối cùng cũng trở về rồi, bà cố và ông bà nội, còn có ba của các cháu nữa, chúng ta sẽ thương yêu các cháu gấp bội.”
“Ba?” Nam Nam lanh mồm lanh miệng, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi, “Mẹ, ba đâu ạ?” Lâm Thiển chậm rãi dời mắt sang Cố Thành Kiêu.
“Chú Tiểu Mã chính là ba sao ạ?”
Tiểu Nam Nam là cô bé vô tư, đột nhiên mếu máo, thất vọng sắp khóc, “Gì cơ ạ? Sao chú Tiểu Mã lại là ba được? Con không muốn chủ Tiểu Mã làm ba đâu.”
Mọi người: “...”.
“Con muốn gả cho chú Tiểu Mã cơ mà, chú ấy là ba con thì làm sao con gả cho chú ấy đây?” Mọi người cười nghiêng ngả, lời nói vô tư của trẻ con lúc nào cũng vui như thế. Bắc Bắc không chịu nổi mà nói: “Em đúng là đồ ngốc, chú Tiểu Mã vốn là ba của chúng ta. Anh đã phát hiện ra từ lâu rồi, chỉ có em là không biết gì thôi.”
Nam Nam nghi hoặc hỏi: “Anh Hai, anh phát hiện từ khi nào?” “Bảo em ngốc em còn không chịu nhận. Cái tên trên bia mộ là “Cố Thành Kiêu chứ không phải “Cố Thành Ma, không thể chỉ đọc nửa bên, hẳn là em nên đi học nhiều hơn.”
Người ngoài nghe xong, gần như đã hiểu ra vì sao hai đứa nhỏ lại gọi Cố Thành Kiêu là chú Tiểu Mã.
Bắc Bắc nhìn Cố Thành Kiêu, bỗng che lỗ tai anh lại rồi thì thầm vào tai anh, “Mẹ bảo ba của bọn con là dại anh hùng dũng mãnh thiện chiến, ba có phải vậy thật không?” Cố Thành Kiêu cũng bắt chước Bắc Bắc, ghé sát vào tai cậu nhóc, nói nhỏ: “Phải, ba vĩnh viễn là đại anh hùng sau lưng các con, vĩnh viễn bảo vệ mẹ và các con.” Bắc Bắc cười, lại nói với Nam Nam, “Em gái à, em hãy để mẹ gả cho ba đi.” Nam Nam lại làm người ta ngạc nhiên, cô bé nói: “Nhưng mà mẹ dữ lắm.”
“...” Lâm Thiển quả thật muốn điên, “Mẹ dữ chỗ nào? Sao con không nói là tại con nghịch ngợm gây chuyện hả?” Nam Nam nhào vào lòng Cố Thành Kiêu, luôn miệng hét: “Ba ơi cứu con, cứu con ba ơi, mẹ lại muốn đánh con nữa kìa.” Nam Nam gọi ba rất dễ dàng, còn thuận miệng hơn cả khi gọi là chú Tiểu Mã nữa. Dường như trong tiềm thức của bọn trẻ đã sớm chấp nhận sự thật chú Tiểu Mã là ba rồi. Vừa nói ra chuyện này, bọn nhỏ lại càng bám Cố Thành Kiêu hơn, cả hai đều ôm chặt lấy cổ anh, thân mật vô cùng. Có thể nói bữa tiệc mừng thọ này bà cụ Cổ mãn nguyện, Cố Nguyên và Diệp Thiên Như mãn nguyện, Cố Thành Kiêu cũng mãn nguyện, đến cả Lâm Húc và Nam Nam Bắc Bắc cũng rất vui. Người lớn và trẻ con đều vui như thế, vậy Lâm Thiển nghĩ mình cũng nên vui vẻ.
Trên dưới nhà họ Cổ đều vây quanh hai đứa nhỏ. Hai đứa đeo dính Cố Thành Kiêu. Ba người bọn họ hoàn toàn là nhân vật chính trong buổi liên hoan hôm nay.
Tiểu Nguyệt Lượng đói bụng muốn bú sữa, Lâm Du phải bế con đến phòng sơ sinh. Lâm Thiển thừa cơ xung phong nhận việc, bảo là muốn đi cùng cô ấy.
Cô bé Tiểu Nguyệt Lượng, vừa đi vừa nói: “Lần trước em gặp là lúc con bé vừa ra đời. Vậy mà chớp mắt đã lớn thế này rồi, nặng trịch, thịt chắc thật.”
Lâm Du cười nói: “Đúng vậy, đi khám sức khỏe bác sĩ nói phải chú trọng cho nó vận động nhiều để giảm béo.” “Giảm gì mà giảm, trẻ con phải có da có thịt một chút. Mà con bé cũng chỉ bụ bẫm lúc này thôi, đến khi biết bò biết đi là tự nhiên sẽ gây xuống.” “Mẹ chồng chị cũng nói vậy đấy.” “Đúng thế, đây đều là kinh nghiệm của những người từng trải như bọn em.” Đến phòng sơ sinh, Lâm Du bắt đầu cho con bú, Lâm Thiên ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Nguyệt Lượng. Trước đây hai chị em chẳng giấu nhau chuyện gì, nhưng bây giờ, ngoài con cái ra thì chuyện gì cũng thật khó để mở miệng. Lâm Du: “Sau này mẹ con em sẽ sống ở Thành Để, hay là sống ở nhà tổ của nhà họ Cố?”
Sống ở Thành Để ạ, đi học khá tiện, cũng gần biệt thự nhà họ Lâm”. “Cũng tốt, vài hôm nữa chị sẽ bế Tiểu Nguyệt Lượng đến Thành Để tìm anh chị để chơi.”
“Được.”
“Lát nữa cho bú xong chị sẽ về luôn, Cổ Đông Quân bảo bọn chị về sớm chút, Tiểu Nguyệt Lượng buồn ngủ rồi, còn em thì sao?” “Em cũng muốn về sớm một chút, nhưng nhìn tình hình này chắc là không về được rồi.” “Cũng phải, vậy bọn em đừng về muộn quá nhé.” “Vâng.” Chỉ chốc lát sau, Tiểu Nguyệt Lượng bú no đã ngủ thiếp đi, Cổ Đông Quân cầm đồ đạc tới đón mẹ con Lâm Du. Lâm Thiên nhìn ra được anh Cả rất yêu thương Tiểu Du, cô thấy vui thay cho chị ấy. Cố Đông Quân thấy Lâm Thiển, bèn nói: “Ban nãy đông người nên không lại gần em được. Lâm Thiên, hoan nghênh em trở về.” “Cảm ơn anh.”
“Thành Kiều trải qua sinh tử, em cũng trải qua sinh đẻ và nuôi nấng con cái vất vả. Hai đứa em đều số khổ, nhưng đều là người có phúc lớn mạng lớn, chúc gia đình hai em vĩnh viễn hạnh phúc mỹ mãn.” Lâm Thiển nghe xong thì cảm động một hồi, “Cảm ơn anh cả, hai anh chị cũng vậy nhé.” Cổ Đông Quân đưa hai mẹ con Lâm Du rời đi, Lâm Thiên nhìn theo bọn họ.
Sắc trời bên ngoài đã tối, ban đêm yên tĩnh, kèm theo gió mát lạnh lẽo thổi tan cái nóng bức của ngày hè, nhưng lại không thổi tan được nỗi lo lắng trong lòng cô.
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất VIETWRITER.COM
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...