Lấy Chồng Quyền Thế



Tháng năm tại thành phố B, thời tiết dễ chịu, các loại hoa đua nhau nở rộ.

Tại biệt thự ở ngoại ô, Lâm Tiêu dậy sớm, tỉ mỉ trang điểm ăn diện cho bản thân. Qua mấy năm điều trị, bệnh tình của cô ta cũng đã khỏi hẳn, hai năm rồi không tái phát. Cô ta cũng dùng thuốc được một năm. Mấy năm nay cô ta vẫn sống ở nơi khỉ ho cò gáy này. Hồi tưởng lại chuyện mấy năm đó mà2cứ như một giấc mơ. Tỉnh mộng rồi thì không còn như xưa nữa. Ba mẹ ngồi tù bỏ lại cô ta, chồng cũng ra nước ngoài bỏ lại cô ta. Điều buồn cười là sau khi đã tỉnh táo lại, cô ta phát hiện mình không hề yêu thương người đàn ông từng làm cho cô ta nổi điên. Chẳng qua lúc đó cô ta chỉ tham luyến tiền tài địa vị sau lưng người đàn ông này mà thôi. Điện thoại di động5có tin nhắn WeChat gửi đến “Chị, hôm nay mẹ ra lúc nào?” Đúng là Lâm Du gửi đến.

Ánh mắt bình tĩnh của Lâm Tiêu lóe lên tia căm hận kinh người. Tuy rằng cô ta phát điện nhưng không mất trí nhớ. Cô ta nhớ rõ Lâm Du và Tổng Đình Uy cùng phản bội cô ta, còn nhớ trong buổi hôn lễ, Tống Đình Uy lấy thân mình đỡ cho Lâm Du một dao.

Cô ta nhớ mãi máu chảy và nỗi hận ngày hôm đó.

Vì Lâm Du mà cô không được yêu, phát điện, mất đi mọi thứ thuộc về mình. Trước2cổng trại giam. Vì Lâm Tiểu không hồi đáp nên Lâm Du quyết định đến sớm chờ ở bên ngoài. Cổ Đông Quân cầm chiếc áo khoác từ trong5xe khoác lên vai cô, “ở đây gió to, em vào xe ngồi chờ đi.” Con gái họ mới được bốn tháng tuổi. Sau một tháng ở cữ, Lâm0Du vẫn thường xuyên đau mỏi thắt lưng. Anh sợ cô đứng lâu quá lại đau mỏi tiếp. “Không sao đâu, em muốn nhìn mẹ ra ngoài.” Cố Đông3Quân thở dài, “Nhiều năm như vậy bà ta vẫn không muốn gặp em. Em xem bà ta là mẹ, nhưng bà ta chưa chắc đã xem em là4con gái.”


“Không liên quan. Em không hi vọng hão huyền mẹ xem em là con gái. Em cũng chuẩn bị tinh thần đón nhận lời nói lạnh lùng hay đả kích của mẹ rồi. Thế nhưng dù sao họ cũng nuôi dưỡng em nên người, không có bọn họ, cũng sẽ không có em.” Cổ Đông Quân đáp lại bằng ánh mắt thấu hiểu, “Được rồi. Anh còn không hiểu em sao, anh chỉ thương em thôi.” “Nếu có việc thì anh đi trước đi, em chờ một mình cũng được.”

“Không sao. Anh đợi cùng em.” Chỉ một lát sau, xa xa có một chiếc xe đi tới. Nơi vắng vẻ này có rất ít xe qua lại. “Đó là Lâm Tiêu à?” Cố Đông Quân hỏi. Lâm Du yên lặng nhìn chiếc xe kia, không chắc chắn: “Có lẽ.”

Xe từ từ dừng lại, đó là một chiếc xe vô cùng bình thường. Lâm Tiêu ăn mặc chỉn chu từ trên xe bước xuống.

Cuối cùng hai chị em cũng đã gặp nhau.

Lâm Tiêu còn quyến rũ sành điệu hơn cả trước kia, trang điểm hoàn hảo không tì vết, phong cách ăn mặc thanh lịch và hào nhoáng.

Có lẽ vì mới sinh em bé, Lâm Du chỉ buộc tóc giản dị sau gáy, trông có vẻ hơi già dặn, rất giống dáng dấp của một bà mẹ bỉm sữa. Trước kia hai người đã khác nhau, hiện tại lại càng không giống. “Chị” Lâm Du lên tiếng chào trước. Trước tiên Lâm Tiêu quan sát Cổ Đông Quân. Con trai nhà họ Cố đều có vẻ đẹp xuất chúng, đều tỏa ra thân phận tôn quý, địa vị cao sang, chính là đối tượng lấy chồng mơ ước của cô ta.

“Hai người... là sao?” “Bọn em kết hôn được ba năm rồi.” Lâm Tiêu thoáng kinh ngạc. Mấy năm trôi qua rồi, bỗng dưng có cảm giác mơ hồ “nửa ngày trong núi, ở đời nghìn năm”. “À, vậy sao? Vậy tôi phải chúc mừng rồi.” Cô ta nhìn Lâm Du, ánh mắt thoáng vẻ ghen tị, “Chúc mừng cố tìm được một chỗ dựa thật tốt.” Lâm Du thoáng sững lại. Cô cảm giác Lâm Tiêu đang chúc hơi quá lời. Có lẽ chị cô vẫn còn giận cô.

Những hiểu lầm trong quá khứ cũng nên phai nhạt dần theo thời gian mà biến mất. Với Lâm Du, những hiểu lầm trước kia cũng như nước chảy mây trôi, những đau đớn cũng theo dòng nước mà lặng lẽ trôi đi. Nhưng với Lâm Tiêu thì chuyện vẫn như ngày hôm qua. “Thật ra cô không cần đến đây. Mẹ mà nhìn thấy cô thì sợ là niềm vui được tự do lại giảm sút đi nhiều.” Lâm Du: “...”

Cổ Đông Quân đứng ra lên tiếng: “Đây chỉ là tâm ý của Tiểu Du, cô...”

Lâm Du vội vàng kéo tay áo ngăn anh nói.

Lâm Tiêu chợt cười, lập tức đổi thái độ, sau đó nhiệt tình nắm tay Lâm Du, vui vẻ nói: “Mấy năm không gặp, chị chỉ định đùa với em một chút thôi.”


Lâm Du lại sững sờ.

Lâm Tiêu dang hai tay ôm lấy Lâm Du. Ánh mắt cô ta chấp chơi ướt rượt, không biết vô tình hay cố ý lướt qua mặt Cố Đông Quân.

Cố Đông Quân quay đầu nhìn về cửa nhà giam, ra vẻ không nhìn thấy.

Lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ tóc ngắn ăn mặc giản dị đi từ trong cửa ra. Cổ Đông Quân là người đầu tiên nhìn thấy, nhưng sửng sốt không nhận ra. Đây là Chu Mạn Ngọc sao? Năm năm chịu khổ nơi lao tù, không có quần áo đắt tiền, không có trang sức quý giá, không có cuộc sống sung túc, Chu Mạn Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Hôm nay thân người bà ta mập mạp, gò má nhăn nheo, ánh mắt ảm đạm, nhìn thoáng qua phải già đi cả chục tuổi, cho nên Cổ Đông Quân mới không nhận ra.

Anh chỉ nói: “Có người ra.” Lâm Tiêu quay đầu lại, Lâm Du cũng ngẩng đầu lên. “Mẹ.Lâm Tiêu vẫn thường xuyên đi thăm Chu Mạn Ngọc nên nhìn một cái là nhận ra ngay. Lâm Du chần chừ giây lát, rồi đi theo Lâm Tiêu.

Càng nhìn gần Chu Mạn Ngọc càng trông có vẻ già nua, đến cả Lâm Du cũng suýt không nhận ra.

Lâm Tiêu ôm Chu Mạn Ngọc thật chặt, “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi. Con thật nhớ mẹ lắm” “Mẹ...” Lâm Du vô cùng xót xa, nhìn ánh mắt vẩn đục của Chu Mạn Ngọc mà thêm nao lòng.


“Tiêu Tiêu, sao con lại gầy đi rồi hả?” Chu Mạn Ngọc cố ý nắm lấy tay Lâm Tiêu, thân thiết trìu mến vô cùng, hoàn toàn phớt lờ Lâm Du. Lâm Du nhìn hai mẹ con họ tình cảm mà không chen được câu nào. Cố Đông Quân không đành lòng nhìn vợ bị lạnh nhạt, liền bước tới ôm Lâm Du vào ngực, miết miết lên vai cô, thấp giọng an ủi: “Không sao mà.” Mắt Lâm Du đã đỏ lên, nếu không có Cố Đông Quân làm chỗ dựa thì chắc cô đã khóc trước mặt hai mẹ con họ rồi. Chu Mạn Ngọc nói chuyện với Lâm Tiểu xong mới quay lại nhìn Lâm Du, nhưng ánh mắt của bà ta đầy xa cách. “Cô cũng đến sao? Thật ra không cần đâu, có Tiêu Tiêu đón tôi là được.”

“Con... mẹ, mẹ có khỏe không?” So với sự nóng ruột của Lâm Du, Chu Mạn Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, “Tôi không có gì mà không tốt. Năm năm rồi, tôi cũng không muốn khơi ra. Chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa, tha thứ cho nhau đi.” Lâm Du mừng rỡ khôn xiết, gật đầu liên tục, “Vâng, vâng, vậy...” Cô quay lại nhìn Cổ Đông Quân rồi nhìn Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu, “Chúng ta đi ăn một bữa cơm đi.”

“Chị đã đặt chỗ rồi, không cần...”

Lâm Tiêu nhanh nhảu nói, Chu Mạn Ngọc kịp thời ngắt lời, “Nếu Tiêu Tiêu đặt rồi thì đi cùng chúng tôi đi, không cần tìm nơi khác nữa.”

Lâm Du: “Vâng.”

Cổ Đông Quân lái xe theo sát xe Lâm Tiêu. Nhìn Lâm Du vui vẻ, anh không nhịn được mà nhắc nhở: “Chuyện năm đó là bọn họ khinh người quá đáng, giờ lại nói không nhắc lại nữa. Vậy là đạo lý gì? Bà ta có gì đáng để em tha thứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui