Lấy Chồng Quyền Thế



Tuy đây không phải lần đầu tiên Lâm Thiển được Cố Thành Kiêu tận tụy chăm sóc, nhưng lần này cô hoàn toàn không thể tự lo liệu được.

Lần trước bị rạn xương ở nhà, ít nhất cô cũng có thể hoạt động, đi vệ sinh cũng chỉ cần Cố Thành Kiêu dìu đến cửa. Lần này thì không thể.

Bác sĩ nói cô phải nằm cố định trên giường ba ngày, ăn uống vệ sinh đều ở trên giường hết. Vừa nghĩ2đến chuyện Cố Thành Kiêu phải phục vụ cả những chuyện như vậy, cô cảm thấy không muốn ăn cơm, lại càng không muốn uống nước. Ngày thứ hai sau cuộc phẫu thuật, sáng sớm y tá đã đến nói muốn thay ống thông tiểu cho cô.



Thấy Cố Thành Kiêu vẫn đứng yên, không có ý muốn lánh2đi, Lâm Thiển liền nhắc nhở, “Có phải anh nên đi ra ngoài một lúc không hả?”

“Cần thiết sao?”

“... Anh nói xem?”

Cố Thành Kiêu0nhoẻn miệng cười muốn rách miệng, vừa đi ra ngoài vừa nói3với cô y tá: “Cô ấy chảnh như vậy đấy, cô nhẹ4tay một chút.” Y tá cũng cười, “Thủ trưởng Cổ không cần lo lắng. Thay ống thông tiểu cũng không đau đâu.” Lâm Thiển thẹn đến đỏ cả mặt.

Y tá vừa thao tác vừa nói: “Có phu nhân, Thủ trưởng Cổ đối với cô thật là tốt. Tất cả y tá ở khoa tôi đều hâm mộ chết mất. À không đúng, toàn bộ trên dưới y tá của bệnh viện này đều rất ngưỡng mộ cô.”


“Ha ha.”

“Tôi nói thật, bệnh viện là nơi kiểm nghiệm tính cách con người ta tốt nhất. Đàn ông bị ốm thì đều là vợ chăm, nhưng phụ nữ đau ốm thì đều là mẹ đẻ chăm. Người chăm sóc vợ tận tâm tận lực lại cẩn thận tỉ mỉ như Thủ trưởng Cổ thật là hiếm có.”

“Ha ha.”

Thao tác của y tá rất nhanh nhẹn, vừa nói chuyện vừa rút ống ra thuần thục, “Cổ phu nhân nghỉ ngơi cho tốt đi. Cô có một người chồng tốt như vậy, có dưỡng bệnh cũng thật hạnh phúc.”

“Ha ha.”

Cho đến khi y tá rời đi, Lâm Thiên cũng không phủ nhận thân phận Cố phu nhân. Cô có phủ nhận thì người ta cũng không tin. Cố Thành Kiêu thân mật như vậy, nếu cố chổi thì chính cô sẽ là người chịu lời ra tiếng vào.

Cố Thành Kiêu lại đi vào, cười cười hỏi, “Em thấy thế nào rồi?” Lâm Thiển lườm anh, rầu rĩ nói: “Tôi không muốn thảo luận đề tài này với anh.” Cố Thành Kiêu gật đầu ra hiệu OK, vẻ mặt trộm cười trông có vẻ rất thích thú.

Một lát sau, Lâm Thiển mơ hồ có cảm giác buồn đi vệ sinh. Nhưng thấy Cố Thành Kiêu thì cô lại ngoan cố nín nhịn. Cô không thể hình dung ra cảnh tượng đó. Không phải chỉ có ba ngày thôi sao! Đã hết một ngày, còn hai ngày nữa, cô có thể nhịn!

Phải nhịn!

Sau đó lại có vài người lục tục kéo đến phòng bệnh. Tin tức Lâm Thiển bị thương được cảnh sát truyền tin trong cả ngành, cho nên đại diện các ban ngành đều đến thăm.

Còn có cả họ hàng thân thích với nhà họ Cố, đưa đi một đợt lại đến một đợt. Tất nhiên những người này đến đều là vì Cố Thành Kiêu.

Cũng không biết tin tức truyền đi như thế nào mà tất cả mọi người đều mặc nhiên cho rằng hai người đã quay về với nhau. Lâm Thiển chính là Cổ phu nhân. Cổ phu nhân bị thương nằm viện, Thủ trưởng Cổ đích thân chăm sóc. Cho dù chỉ để được gặp thủ trưởng Cổ một lần thì cũng là một dịp tốt, đáng để đi thăm.

Vì vậy Lâm Thiển nhìn mặt Cố Thành Kiêu mà tức tối. Cố Thành Kiêu không thể không đăng một dòng status trên trang cá nhân “Cảm ơn mọi người quan tâm. Vì vợ tôi cần nhiều thời gian nghỉ ngơi nên xin đừng tới thăm. Mong mọi người thứ lỗi. Cảm ơn mọi người.” Phạn Phạn đi hưởng tuần trăng mật trở về, nghe thấy tin Lâm Thiển nằm viện thì vô cùng lo lắng. “Alo, cậu Thiển, đã khá hơn chưa?”

Nằm viện lâu ngày thật nhàm chán, Lâm Thiển vừa nghe thấy giọng nói của Phạn Phạn mà cảm thấy thân thiết vô cùng, “Không sao. Bác sĩ không cho xuất viện thôi. Cậu về chưa?”

“Về rồi. Tớ muốn đến thăm cậu, nhưng Thủ trưởng Cổ nói như vậy nên chỉ có thể gọi điện đến hỏi thăm thôi.”

“Anh ta nói cái gì vậy hả?” “Cậu không biết sao?” “Không biết. Anh ta nói cái gì?”


“A... cái này... Cậu lên mạng đi. Tớ với Tiểu Cao Tử cũng đọc từ đó. Cậu Thiển, yên tâm dưỡng bệnh đi. Công ty có tớ rồi, cậu không cần lo lắng.”

Cúp điện thoại xong, Lâm Thiển tò mò mở trang bạn bè ra mới biết chuyện. Trang của Cố Thành Kiêu thật là nhàm chán. Cứ đến ngày lễ là viết bài yêu Tổ quốc, hoặc chỉ đăng tin tức quân sự.

Lần đăng trước đó là ảnh chụp Lâm Thiển say rượu dưới cây anh đào mấy năm trước. Từ đó đến nay đã năm năm, vậy mà cũng có nhiều người chạy vào bình luận.

Lâm Thiển có thể thấy không ít người để lại lời nhắn

Cổ Nam Hách “A ha, chị dâu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Cố Đông Quân “k ha, em dâu mau khỏe.” Lâm Du “k ha, em dâu chóng khỏe.”

Sở Dương

“ha, em dâu nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Lâm Thiển tỏ vẻ khinh thường với những lời bình luận này có thể sáng tạo chút được không vậy? Bất ngờ nhất là Lâm Húc cũng nhắn lại “Ba và bọn nhỏ cũng không đến thăm được sao?” Chỉ riêng Lâm Húc được Cố Thành Kiêu phản hồi. “Đương nhiên con lúc nào cũng hoan nghênh ba.”

Dường như Lâm Thiển không có cảm giác bài xích nhìn thấy những thứ này, ngược lại trong lòng còn có chút vui vẻ. Ngay cả cô cũng bất ngờ vì cảm giác này. Cố Thành Kiêu nhìn thấy cô muốn cười nhưng lại kìm nén thì cúi người hỏi: “Em nhìn thấy gì mà vui vẻ vậy?”

“Ai vui vẻ?” Lâm Thiển giãy nảy cự lại, “Tôi không vui, anh đừng có nhìn trộm điện thoại của tôi.” “Sao lại kích động thế?”

“Ai kích động? Tôi không có!”

“Được được được, em nói sao thì đúng là như vậy. Ai bảo em là tổ tông của anh.” “Ai là tổ tông của anh?!”


“Không nên tức giận, tức giận mau già.” “...” Cố Thành Kiêu, anh chờ đấy, được lắm, xem tôi có đánh chết anh không! Tuy không nói ra nhưng trong lòng Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cô thật sự hưởng thụ lần nằm viện này. Đó là một loại hưởng thụ về mặt tâm lý. Trước kia cô phải quan tâm tất thảy, con cái, cha già, công ty. Cô buộc mình phải gồng lên không được gục ngã. Người không có chỗ dựa thì ngay cả bệnh tật ốm đau cũng là quá xa xỉ. Bây giờ cô không cần quan tâm bất cứ chuyện gì, lại có người tận tâm tận lực phục vụ. Đã bao lâu rồi cô chưa được nhận đãi ngộ này? Nghĩ đến những chuyện này, cô nhìn gương mặt tươi rói đắc ý nhưng có chút mệt mỏi của Cố Thành Kiêu mà không cảm thấy quá đáng ghét nữa.

Chịu đựng ba ngày liền, cuối cùng bác sĩ kiểm tra xong cũng cho phép cô xuống giường đi lại nhẹ nhàng.

Cô còn vui vẻ hơn cả trúng được năm triệu. Chuyện đầu tiên cô làm chính là đi vệ sinh.

Cố Thành Kiêu đứng chờ ở ngoài cửa phòng vệ sinh, nhàn nhã chống tay lên eo trêu chọc: “Em thật đúng là có thể nhịn. Sức chịu đựng không tệ!” “Là công đức của anh. Không có anh tôi cũng nhịn được.”

Cách một cánh cửa mà anh cũng có thể nghe được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của cô.

Mấy ngày ở cạnh nhau, dù Lâm Thiển vẫn làm mình làm mấy nhưng anh cũng cảm giác được cảm xúc trong lời nói của cô đã thay đổi.

Giống như đây chính là sự việc rất tự nhiên hợp lẽ, là kết quả mà anh mong muốn.

“Buổi trưa nay em có muốn ăn canh sườn không?”

“Có, nhiều canh một chút.” Cố Thành Kiêu cười lộ hết hàm răng trắng. Đến nhiều năm sau nữa, khi nhắc đến chuyện này, cả hai người đều sẽ cười nghiêng ngả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui