Dung Tử Khâm muốn dùng biện pháp khoa trương nhất để tiếp nhận Bất động sản Phong Việt, không ngờ gậy ông đập lưng ông. Đó chính là hồi kết cho dã tâm của bà ta.
Nhà họ Dung cứ tưởng được ngồi mát ăn bát vàng, đường đường chính chính cắm rễ ở thành phố B kiếm bộn tiền, ai ngờ lại bị vỡ mộng đến mất mặt như thế này. Lúc đi thì hoành tráng, lúc về đê. Lâm Thiển bị Lâm Duy Nhất xử vai ngã xuống. Vai trái đang nứt xương lại bị thương một lần nữa, vết nứt còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
Tại bệnh viện, trong phòng cấp cứu. Lâm Thiển nằm trên giường bệnh không động đậy nhúc nhích. Lần bị thương sau còn đau hơn lần trước, chính xác là đau thấu xương. Lâm Húc vẫn ngồi cạnh trông cô. Nhìn con gái đau đến toát cả mồ hôi lạnh, ông chỉ mong có thể thay con chịu đựng nỗi đau này. Cố Thành Kiêu cầm phim X-quang đến cho bác sĩ. Bác sĩ nhìn xong lắc đầu, “Phải giải phẫu, nhất định phải bó bột, bắt buộc phải tĩnh dưỡng, tốt nhất là nằm viện.”
“Được, mong bác sĩ xử lý sớm.” Cố Thành Kiêu không nói nhiều lời, lập tức đồng ý.
“Vậy để tôi thu xếp phẫu thuật luôn.” Bác sĩ rời đi, Lâm Húc tự trách day dứt nói: “Tiểu Thiển, đều là ba hại con.” Lâm Thiển đau đến mồ hôi đầm đìa, chỗ cô nằm ướt sũng mồ hôi. Cô nhắm mắt lại, không nên lấy một tiếng, cố gắng chịu đựng. “Còn Nam Nam, Bắc Bắc thì con cứ yên tâm. Ba sẽ chăm sóc thật tốt cho bọn nhỏ. Con ở đây dưỡng bệnh cho khỏe hẳn đi.” Lâm Thiên chỉ có thể khẽ gật đầu. Cô sợ há miệng ra là lại cất tiếng rên, càng làm ba thêm lo lắng.
Cố Thành Kiêu cũng không nói gì, chỉ đứng bên mép giường nắm chặt tay cố, để khi đau cô có thể bóp tay mình.
Không lâu sau bác sĩ đến đây giường cô vào phòng phẫu thuật. Lâm Húc xót xa đỏ cả vành mắt. Cố Thành Kiêu cúi đầu ghé sát tai cô khẽ nói: “Đừng sợ, có anh ở đây. Anh đứng ngay ngoài phòng phẫu thuật chờ em.”
Anh hồn khẽ lên mặt cô, cảm thấy cả người cô thoáng run rẩy.
Lâm Thiển bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Cố Thành Kiêu và Lâm Húc đợi ở bên ngoài. Tình cảnh này cũng giống như lúc cô gặp nạn ở Đại Thanh Sơn mấy năm trước, cũng bị cấp cứu phải nhập viện, cũng là hai người đàn ông ngồi chờ bên ngoài cả đêm lẫn ngày không chịu rời đi.
Lâm Húc ngồi xe lăn, tay ôm mặt lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Tuy ở công ty ông đã thắng một trận hiển hách, nhưng một người đàn ông có tuổi gặp chuyện vợ con ly tán thì sẽ đau lòng không thôi. Dưới tình huống như thế mà Lâm Thiển đột nhiên bị thương, ông cũng bối rối.
Lúc đó người đầu tiên ông nghĩ đến chính là Cố Thành Kiêu.
Nếu không có chuyện lúc trước, ông thật sự rất yên lòng giao Lâm Thiển cho Cố Thành Kiêu. Lòng tin này vẫn tồn tại trong thâm tâm ông từ nhiều năm nay.
Sau khi đến, Cố Thành Kiêu xử lý mọi chuyện gọn ghẽ, khiến Lâm Húc vừa vui mừng vừa mâu thuẫn.
Lúc này ở cửa phòng giải phẫu, cả hai người đàn ông đều lo lắng cho một người bây giờ mới nói chuyện với nhau. Lâm Húc: “Năm đó cậu để lại đơn ly hôn đơn phương là ý như thế nào?”
Cố Thành Kiêu thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Lúc ấy con có nhiệm vụ không thể không làm, có thể không thể trở về. Con không muốn cô ấy vì con mà thủ tiết cả đời. Mặc dù cô ấy luôn luôn nói chỉ cần vài năm trôi qua là sẽ lấy người khác, nhưng con biết cô ấy sẽ không.”
Lâm Húc: “Quả đúng là như vậy. Cậu thật là suy nghĩ quá chu toàn. Nhưng tôi không cảm ơn cậu vì điểm chu đáo này đâu. Vì cậu quá cẩn thận mà Tiểu Thiển nhà tôi đau khổ khôn nguôi, cậu có biết không?”
Cố Thành Kiêu: “Con biết. Con cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.” Lâm Húc vừa nhắc lại chuyện cũ đã nghiến răng tức giận, “Mẹ cậu đổ lỗi cho Lâm Thiển làm ba cậu đột quỵ, Tiểu Thiển cũng không dám nhìn mặt người ba bị đột quỵ của cậu, cũng vì chuyện này mà nó bị mang tiếng sát phu. Lúc mẹ cậu đuổi nó đi, tất cả người nhà cậu không có một ai lên tiếng bênh nó. Cậu có biết lúc đó trái tim nó bằng giá tuyệt vọng đến mức nào không?”
Cố Thành Kiêu cúi đầu, “Con xin lỗi...”
Lâm Húc: “Bây giờ cậu đã biết ba ruột của Nam Nam Bắc Bắc là ai chưa?”
Cố Thành Kiêu: “Con biết, là con.”
Lâm Húc: “Lúc đó nó hôn mê bất tỉnh, đi đến bệnh viện kiểm tra mới biết đã mang thai một tháng. Con bé cũng quá vô tư khinh suất, mình mang thai cũng không biết. Lúc đó tôi đã muốn khuyến nó bỏ thai. Cậu không còn, người nhà cậu lại vô tình vô nghĩa, nó cần gì phải sinh con cho người nhà cậu? Nhưng tôi biết nó sẽ không chịu, cho nên lúc con bé tứ cố vô thân, tôi chỉ có thể ủng hộ nó vô điều kiện.”
Nhớ lại năm đó Lâm Húc lại thấy đau lòng, “Lúc đó tôi mang Tiểu Thiển trở về, Dung Tử Khâm tức giận quay về Úc. Tiểu Thiển gây chỉ còn trơ lại xương, mang thai năm tháng cũng không ai phát hiện. Mãi đến khi gần Tết thì Dung Tử Khâm và Duy Nhất muốn quay về, Tiểu Thiển không cách nào khác mới phải lựa chọn ra nước ngoài.”
“Một thai đã đủ mệt mỏi, con bé mang thai đôi, còn mệt mỏi gấp bội. Một mình nó ở nước ngoài tự lực cánh sinh, tôi chuyển tiền cho nó mà nó còn gửi trả lại. Tôi ở trong nước thường xuyên lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Nó thân là con gái tha hương ở nước ngoài sinh con, còn nuôi dưỡng hai đứa bé lớn lên, khó khăn đến cỡ nào chứ.”
“Có phải cậu muốn biết vì sao nó lại cố giấu giếm không? Haizz, nó cũng không muốn đâu. Nếu lúc đó có người giúp đỡ thì nó nhẹ nhõm biết bao, nhưng nó sợ nhất ba mẹ cậu đến giành hai đứa con, khiến mẹ con nó cốt nhục chia lia.”
“Đàn bà dù có yếu đuối cũng vẫn vì con cái mà mạnh mẽ. Tiểu Thiển rất yêu thương hai đứa nhỏ, nếu như cậu muốn cướp con của nó thì nó sẽ liều mạng với cậu.” Cố Thành Kiêu thề: “Con tuyệt đối không giành con với cô ấy, cũng không cho phép người nhà con có ý định này. Con chỉ muốn cô ấy tha thứ, chấp nhận con lần nữa. Con cũng đang rất cố gắng.”
Lâm Húc: “Vậy còn người nhà cậu thì sao?”
Cố Thành Kiêu: “Con đã báo cho nhà con rồi. Ba mẹ con biết được có hai đứa cháu thì rất vui mừng. Họ rất muốn gặp Lâm Thiển để xin lỗi.”
Lâm Húc hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu không cảm thấy đã muộn rồi à? Bọn họ muốn xin lỗi thì Tiểu Thiển nhà tôi phải tha thứ sao?”
Cố Thành Kiêu: “Không phải vậy. Con tôn trọng ý kiến của cô ấy, tuyệt đối không ép buộc.”.
Lâm Húc thở dài thật sâu, nói: “Tôi biết tôi không có đủ tư cách làm cha. Tự tôi cũng ruồng rẫy vợ con, có tư cách gì đánh giá cậu? Chỉ có điều... Là một người cha, tôi thật sự không muốn con gái mình phải chịu một chút tổn thương nào. Bây giờ cậu cũng đã làm cha, nếu sau này có người đàn ông đối xử với Nam Nam như vậy, cậu sẽ như thế nào?”
“Nếu luật pháp cho phép, thì con sẽ giết hắn.”
“Vậy cậu cũng hiểu, bây giờ tôi không hề yên lòng vì cậu.”
“Con rất hiểu.” Lâm Húc đưa tay vỗ vỗ vai anh, vừa như cảnh cáo vừa như an ủi, “Tiểu Thiển là một người vô cùng tự lập. Nó có tha thứ hay không là phải xem số phận của cậu, tôi không can thiệp. Tôi không muốn trở thành người như mẹ cậu, khiến cho con cái phải khinh ghét.”
Cố Thành Kiêu cảm động, không thể phủ nhận Lâm Húc là một người vô cùng lý trí, “Cảm ơn ba...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...