Lấy Chồng Quyền Thế

Cùng lúc đó, cửa của phòng họp mở ra, đám người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Húc chống gậy đi vào, bên cạnh là Lâm Thiển đang dìu ông.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất còn sững sờ hơn. “Chuyện này... Không phải nói là Chủ tịch Lâm sắp tiểu đời rồi sao?” “Nhìn còn khỏe lắm mà, ai tung tin đồn nhảm vậy?”

“Chẳng lẽ là Chủ tịch Dung?”

“Suyt...” Đám người xì xào bàn tán trong phòng họp, ngay cả Lâm Duy Nhất cũng hoảng sợ mà nhìn sang mẹ mình, “Mẹ, chẳng phải mẹ nói ba đang hấp hối hay sao?” “Sao mẹ biết được, mẹ cũng nghe người khác nói lại thôi!”

Nghe nói nghe nói, toàn là nghe nói, Dung Tử Khâm chưa từng vào bệnh viện để chứng thực. Bà ta vô cùng ảo não, trách lòng dạ của hai cha con Lâm Húc và Lâm Thiển quá sâu, cũng trách bản thân mình quá bất cẩn. Lâm Húc chậm rãi đi vào, không một ai dám cản đường ông. Ông bước đi không vững lắm, trông rất mệt mỏi, tốc độ rất chậm, nhưng lại tăng thêm cảm giác nặng nề, giống như được tái sinh sau một vụ cháy, mang theo khí thế vương giả trở về. Trong lúc mọi người vẫn đang đắm chìm trong kinh ngạc thì Dung Tử Khâm đã nhanh chóng phản ứng kịp, len lén chọt chọt Lâm Duy Nhất. “Lâm Húc, sao ông lại tới đây?” Dung Tử Khâm lo lắng nghênh đón, nở nụ cười nịnh nọt. “Tôi đã lần lượt nói hết mọi chuyện với Hội đồng quản trị rồi, ông còn không yên lòng chuyện gì?! Đi thôi đi thôi, tôi đỡ ông về phòng làm việc nghỉ ngơi.” Lâm Húc đứng yên, hất mạnh tay bà ta ra, dùng gậy trong tay vạch một lằn ranh giới với bà ta. Từ nay về sau, cầu về cầu, đường về đường, ranh giới chia đôi, hai người không liên quan gì đến nhau. “ông làm gì vậy ông xã? Ông hôn mê lâu vậy thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, công ty đã có tới rồi.” Dung Tử Khâm ra vẻ điềm tĩnh, “Duy Nhất, mau dìu ba con về phòng làm việc của mẹ.” Ít nhất bà ta phải kết thúc cuộc họp Hội đồng quản trị này đã. Ít nhất bà ta không thể mất mặt trước bao nhiêu người thế này.


Ít nhất bà ta phải ổn định cục diện kiếm tới tay không dễ dàng này cái đã.

Lâm Duy Nhất vừa định tiến lên dìu Lâm Húc thì ông đã chĩa thẳng cây gậy vào cô ta, “Tôi không có đứa con gái lòng lang dạ thú như cô...” Rồi lại quay sang Dung Tử Khâm, “Càng không có người vợ nham hiểm độc ác như bà.”

Lâm Duy Nhất: “...”

Dung Tử Khâm: “...”


Dung Tử Khâm dời sự chú ý sang Lâm Thiển, to tiếng chửi bới: “Lâm Thiển, tại sao ba cô tỉnh lại mà cô không nói cho chúng tôi biết, có có mục đích gì? Cô tưởng cô ép ba cô là có thể muốn làm gì thì làm sao? Cô chỉ có 10% cổ phần thôi, vẫn chưa tới phiên cô điều hành công ty đầu, dẹp ý nghĩ đó đi.”

Lâm Thiển biết Dung Tử Khâm đang “chó cùng rứt giậu”, liều mạng giội nước bẩn vào người cô. Nhưng phàm là người có đầu óc thì sẽ không tin lời bà ta nói, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên bà ta đến công ty, vậy thì làm sao điều hành công ty được? Việc bêu xấu của Dung Tử Khâm giống như uống nước bị sặc thì trách nước không ngon vậy, chẳng hề có căn cứ nào cả.

Lâm Thiển không cần giải thích chuyện gì khác, cô chỉ biện giải một điểm cho mình, “Dì Dung, có lần nào bệnh tình ba tôi trở nên nguy kịch mà tôi không thông báo cho dì? Nhưng dì nói thế nào? Dì nói là dì chẳng có quan hệ gì với ba tôi cả.”

“Nói bậy, cô đang miệt thị tôi. Lâm Húc, ông đừng để con nhỏ này lừa gạt.”


Lâm Thiển đã sớm nghĩ tới chuyện bà ta sẽ chối phăng, “Dì Dung, nói thật là tôi đã sớm cảnh giác dì, cho nên mỗi lần chúng ta trò chuyện tôi đều ghi âm lại.” “.” Dung Tử Khâm trừng to mắt, hoảng sợ đến nỗi hơi loạng choạng, “Cô... cô...” Bà ta run giọng. “Đủ rồi, cãi xong chưa?” Lâm Húc răn đe một câu rồi lách qua người Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất, chậm rãi bước đến ghế Chủ tịch. Ngồi trong bàn tròn đều là người nhà họ Dung, nhưng ai nấy cũng đều nể nang Lâm Húc. Nhà họ Dung là một gia tộc lớn, rất nhiều người đều được Lâm Húc dẫn dắt. Ông dẫn dắt bọn họ thành công thì mới về nước phát triển. Không ngờ, ông dốc lòng dạy dỗ cho gia đình họ, vậy mà bây giờ lại bị họ đối xử thế này.

Trong cơ thể người nhà họ Dung chảy dòng máu giống nhau, trong người họ có gen giống nhau. Trước đây Lâm Húc đã biết người nhà họ Dung đều ích kỉ, ngạo mạn không ai bì nổi. Đồng thời, từ nhỏ bọn họ đã sống trong hoàn cảnh an nhàn nên năng lực rất bình thường. Năng lực bình thường nhưng tham vọng lại lớn, rõ ràng chỉ có bản lĩnh bắt mèo nhưng hết lần này đến lần khác cứ muốn bắt chúa sơn lâm. Mấy người lãnh đạo hiện giờ của nhà họ Dung đều là những người tầm thường trong số những người giỏi nhất. Trong mười lăm năm qua, nhà họ Dung nhờ Lâm Húc dẫn dắt mới có thể xưng vương trong cộng đồng người Hoa ở Úc. Mười lăm năm hao tổn tinh lực, Lâm Húc cảm thấy mình đã không kéo nổi cỗ máy suy tàn này nữa. Bây giờ, sau sáu năm ngắn ngủi về nước phát triển, ông đã kiếm được nhiều tài sản hơn so với mười lăm năm phát triển ở châu Úc, Hoàn cảnh trong nước là một nhân tố lớn, nhưng quan trọng nhất vẫn là đoàn đội có năng lực.

Bây giờ, những vãn bối một tay ống dẫn dắt lại liên hợp với Dung Tử Khâm để đối phó ông. Tất nhiên, Dung Tử Khâm khiến ông đau lòng, còn cả nhà họ Dung thì khiến ông tuyệt vọng.

Cuối cùng Lâm Húc cũng đi tới vị trí Chủ tịch, đưa gậy cho Lâm Thiển rồi tự đứng một mình. “Chỉ cần tôi còn một hơi thở, thì chức Chủ tịch của Bất động sản Phong Việt vẫn chưa tới phiên Dung Tử Khâm!”

Dung Tử Khâm: “...” Bên dưới không một ai dám lên tiếng, mà chỉ nhìn nhau, ai cũng hi vọng người khác sẽ làm chim đầu đàn.


Lâm Húc khẽ cười khẩy, không phải ông xem thường người nhà họ Dung mà là ông đã quá quen với phong cách xử sự của bọn họ bao năm qua. Bọn họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, chứ không biết tự phấn đấu.

“Bà cảm thấy bà có thể ngồi sao?” Lâm Húc thẳng thừng chất vấn Dung Tử Khâm, “Bà hưởng từ vị làm gia chủ ba tháng qua, bà có thấy mình đủ tư cách không? Có thể đảm nhiệm được không?” Dung Tử Khâm cứng đờ, sắc mặt đen sì, chẳng hợp với bộ vest phu nhân lộng lẫy được thiết kế riêng kia. Toàn thân bà ta run rẩy, giọng cũng run, “Được chứ, ông hôn mê nằm viện, tôi chỉ có thể tạm thời tiếp quản công việc của ông.” “Chỉ tạm thời tiếp quản công việc của tôi mà đã chia năm xẻ bảy đoàn đội của tôi thì chỉ có bà.” “...” Dung Tử Khâm nghẹn họng im lặng, nhưng không dám tùy ý đáp lại.

“Vì sao tôi hôn mê còn không phải do bà ban tặng sao?” “Lâm Húc!” Dung Tử Khâm ngắt lời.

Dung Tử Hoa bỗng đứng lên nói giúp cho em họ mình, “Em rể, em hôn mê nằm viện, công ty lớn thế này không thể không ai quản lý, em gái anh không màng vất vả mà trông coi công ty giúp em, em phải biết ơn mới đúng.” Người đứng ra nói chuyện là Dung Tử Hoa, anh họ của Dung Tử Khâm. Ông ta được xem là người tài giỏi nhất trong nhà họ Dung. Sau khi được Lâm Húc đề bạt thì vực dậy, ra sức chèo chống tập đoàn Dung thị ở châu Úc. Có điều, những năm qua không có Lâm Húc, quả thật Dung thị bị thu hẹp đáng kể, tầm ảnh hưởng ở châu Úc đã sớm bị chi nhánh của tập đoàn Cố Nghiệp tại đó bỏ xa. Có người lên tiếng, người khác cũng nhốn nháo mở miệng. “Lâm Húc, cậu đừng qua cầu rút ván, là nhà họ Dung bọn tôi đào tạo cậu, không có nhà họ Dung thì sẽ có cậu ngày hôm nay sao?”

“Tử Khâm một lòng vì cậu, hạ mình cầu xin chúng tôi tới giúp cậu chèo chống Phong Việt. Cậu đừng nghe lời tiểu nhân xúi giục mà trách lầm người.” “Ba tôi khi còn sống luôn xem cậu như con trai, cậu không thể sau khi ông ấy chết liền trở mặt không quen biết. Cậu làm thế là vong ân phụ nghĩa.” Người nhà họ Dung lời qua tiếng lại thảo phạt Lâm Húc. Lúc này nỗi hoảng loạn trong lòng Dung Tử Khâm mới thoáng trấn định lại. Ít nhất bà ta còn có quân đoàn hùng mạnh nhà mẹ đẻ bảo vệ cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui