Lấy Chồng Quyền Thế

Cố Nguyên nhíu mày xem tư liệu, mặt mày nghiêm túc, trong mắt còn ánh lên tia kích động không thể che giấu.

Diệp Thiến Như cũng thế. “Vậy tại sao nó không nói ra? Giấu con nhằm mục đích gì chứ? Nếu mẹ biết lúc ấy nó mang thai, mẹ có thể đuổi nó đi sao?”

Cố Thành Kiêu chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhìn bà chằm chằm.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cũng rất chột dạ. Bà ta đối xử với Lâm Thiển như thế, còn mắng hai đứa nhỏ là con hoang sau lưng, vậy chẳng khác gì là đang mắng liệt tổ liệt tông của nhà họ Cố! “Con đoán là cô ấy cũng không biết mình mang thai với tình huống lúc đó.” Cố Thành Kiêu nói.

Diệp Thiến Như càng nghĩ càng thấy hối hận, Cổ Nguyên cũng rất áy náy. “Ba, mẹ, trước giờ Lâm Thiển không hề có lỗi với gia đình chúng ta, là gia đình chúng ta có lỗi với cô ấy. Trong tình huống lúc đó, cô ấy có thể phá thai để làm lại từ đầu. Cô ấy còn trẻ như thế, còn sợ không tìm được người nào tốt hơn sao? Nhưng cô ấy đã không làm vậy, cô ấy một mình sinh con ở nước ngoài, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn bọn nhỏ, tấm lòng ấy còn chưa đủ để chứng minh cô ấy thật lòng với con sao?”

Cố Thành Kiêu vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng của hai ông bà thì anh không đành lòng trách cứ gì nữa. Có lẽ trong lòng hai ông bà cũng đã rõ ràng. Diệp Thiên Như nghĩ đến chuyện của Lương Diệu Thẩn thì há hốc mồm, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, sợ bị ông già mắng chết.

Ngược lại là Cổ Nguyên tự nhắc tới, “Lần trước bà nói với tôi về chuyện cháu ngoại của lão Tào, tuyệt đối đừng nhắc đến nhà họ Tào nữa, để tránh cho người ta hiểu lầm làm mất hòa khí.”


Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều ấy, Diệp Thiến Như chỉ có thể khai báo đúng sự thật, “Haizz, đều tại tôi nóng vội, muốn thừa dịp Tuệ Hân đang ở thành phố B mà mau định chuyện, ai mà ngờ lại thế này chứ.”

“Bà nói vậy là sao?”

“Thì đã ăn cơm với nhau một lần rồi, còn bị Lâm Thiển bắt gặp.”

“...” Cổ Nguyên im lặng, có điều cũng tự trách mình vì đã không ngăn cản.

“Con trai, sau đó Lâm Thiển có làm gì con không?”

“Cô ấy không làm gì con nên con mới lo đây này. Điều này chứng tỏ cô ấy đã tuyệt vọng với con rồi.” Cố Thành Kiêu cố tình nói một cách nghiêm trọng, “Cô ấy giận đến độ không cho con vào nhà, không cho con gặp bọn nhỏ. Đến hôm nay cô ấy cũng không nhận điện thoại của con, không chịu gặp con.”


“Hả? Vậy phải làm sao đây?”

“Con cũng lo lắm. Lúc trước con suýt gặp chuyện không may ngoài đường, may mà có cô ấy liều mạng nhào đến đỡ đòn cho con. Con không sao, nhưng cô ấy thì bị thương ở vai trái, nứt xương, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng. Lúc đầu con còn có thể chăm sóc cô ấy, bây giờ thì xong rồi, vết thương của cô ấy chữa lành mà còn phải trông nom hai đứa bé.”

Cổ Nguyển nghe xong thì vội nói: “Làm vậy sao được! Nghe nói sau khi Lâm Húc xảy ra chuyện, con bé bị Dung Tử Khâm đuổi khỏi nhà họ Lâm, không ai chăm sóc sao mà được?” Cố Thành Kiêu thừa cơ khen Lâm Thiển, “Ba, nhưng Lâm Thiển giỏi lắm, tự mở công ty riêng không nói, còn dạy hai đứa bé rất ngoan. Lần này nếu không phải cô ấy bị thương thì con chẳng có cơ hội chăm sóc bọn nhỏ. Mẹ à, con chỉ xin mẹ có nôn nóng thể nào cũng đừng giúp. Mẹ muốn sớm gặp mặt cháu trai cháu gái của mẹ thì tuyệt đối đừng nhúng tay vào.”

Diệp Thiên Như gật đầu thật mạnh, “Được, cái gì mẹ cũng nghe theo con hết.” Nói xong, Cố Thành Kiêu lại lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại của anh có ảnh anh chụp và video anh quay. Anh mở ảnh chụp của Nam Nam ra, đắc ý nói: “Mẹ nhìn này, đây là đứa nhỏ, là một cô bé vô cùng vô cùng đáng yêu.”

Cổ Nguyên và Diệp Thiến Như vội vàng nhích lại gần điện thoại để xem, thấy một cô bé trắng trẻo non nớt, đôi mắt to vô cùng long lanh, mặc một chiếc áo đầm màu đỏ, trông vừa lanh lợi vừa xinh xắn.

“Còn đây là đứa lớn, là một cậu nhóc ấm áp, hiếu thuận và hiểu chuyện, còn nhỏ mà làm việc rất thận trọng.”


Hai ông bà ứa nước mắt, đặc biệt là Diệp Thiển Như, kích động đến nghẹn ngào, “Ông già, ông nhìn cháu trai chúng ta kìa, giống y đúc Thành Kiều lúc còn bé.”

Cố Thành Kiêu lại mở một đoạn video, là hình ảnh hai đứa đang chơi đùa với nhau. Hai ông bà vừa xem vừa cười, cười rồi lại rơi lệ.

“Bọn nhỏ tên gì vậy?” Diệp Thiến Như vừa khóc vừa hỏi. “Đứa lớn tên là Bắc Bắc, còn đứa nhỏ tên Nam Nam, hai đứa đều rất hiểu chuyện, Lâm Thiển dạy dỗ hai đứa rất ngoan.” “Ông già, ông xem đi, chúng ta chẳng những có cháu trai, mà còn có cháu gái, bọn nhỏ đã lớn thế này rồi.” Cổ Nguyên kích động gật đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không chịu bỏ lỡ một giây.

Cố Thành Kiêu lại mở một đoạn video khác, “Đây là đoạn clip lưu trong điện thoại của Lâm Thiển, là tiệc sinh nhật bốn tuổi của Nam Nam và Bắc Bắc ở nhà trẻ. Đám trẻ quây quần bên nhau chơi rất vui.”

Diệp Thiên Như vừa xem vừa khóc, nước mắt làm nhòa tầm nhìn, bà vội lau đi, không nỡ bỏ lỡ giây nào, “Nhiều trẻ con như vậy mà chỉ có hai đứa cháu nhà chúng ta là dễ thương nhất.”

“Để con gửi ảnh chụp và video qua cho ba mẹ. Ba mẹ cứ từ từ mà xem, có thể xem mỗi ngày.”

“Được được được, nhanh lên... Đúng rồi, mau báo cho bà nội con biết tin này đi, chắc bà cụ sẽ vui đến phát rồ cho xem.”

“Mẹ, trước mắt khoan hẵng nói cho bà nội biết. Nếu nội mà biết thì sẽ tới đây ngay, đến lúc đó con lo chuyện sẽ biến khéo thành vụng.”


“Được, nghe theo con hết.”

“Sau này con sẽ thường xuyên gửi ảnh và video của bọn nhỏ cho ba mẹ xem.” “Được.” Diệp Thiến Như gật đầu liên tục, nước mắt vẫn chưa khô đã nở nụ cười thỏa mãn. Càng lớn tuổi thì càng muốn bế cháu trai cháu gái. Bọn họ đã vui như thế thì càng khỏi nói đến bà nội. Lúc con gái của Cố Đông Quân chào đời, bà cụ đã không quản ngàn dặm xa mà đến thăm, cứ cười toe toét. Nếu như để bà biết còn một cặp chắt lớn hơn thì chắc chắn bà sẽ càng vui hơn. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiến Như dâng trào niềm tự hào và đắc ý. Rốt cuộc là đã có thể hãnh diện trước mặt mẹ chồng rồi.

“Con trai, chờ lúc nào thuận tiện, con hãy làm chủ sắp xếp một chỗ, gọi đủ cả nhà ta đến, mẹ sẽ đích thân xin lỗi Lâm Thiển.” Lòng Cố Thành Kiêu nóng lên, bất ngờ vì mẹ anh có thể hạ mình xin lỗi Lâm Thiển, “Vâng ạ.”

***

Bất động sản Phong Việt tổ chức họp Hội đồng quản trị để bầu lại Chủ tịch. Gần như toàn bộ lãnh đạo trên bàn hội nghị đều là người của Dung Tử Khâm. Thì ra đoàn đội mà Lâm Húc tạo dựng nên đã bị cách chức hơn phân nửa. Tất cả đều bị điều đến khâu tạp vụ của công ty, chỉ có Thẩm Trung Nguyên và Dương Chu Du là vẫn còn ở lại làm quản lý. Sở dĩ Thẩm Trung Nguyên và Dương Chu Du không bị cách chức là vì hai người bọn họ được Lâm Húc đưa từ châu Úc về, đã từng dốc sức phục vụ cho nhà họ Dung hơn mười năm. Có thể mới khiến cho Dung Tử Khâm hạ thấp phòng bị. Nhưng mà lực lượng của bọn họ quá yếu kém, vốn dĩ không thể ảnh hưởng đến buổi tuyển cử. Hội nghị hừng hực khí thể tiến hành tại khâu giơ tay biểu quyết, Dung Tử Khâm được bỏ phiếu nhiều nhất nên trúng cử chức Chủ tịch. Ngoài việc này ra, thì sau khi thảo luận, Hội đồng quản trị quyết định mời Lâm Duy Nhất đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, lập tức nhậm chức. Điều này cũng mang ý nghĩa là từ nay về sau, Bất động sản Phong Việt sẽ là sản nghiệp của Dung Tử Khâm. Trước khi Lâm Húc tắt thở, bà ta đã vội vàng thừa hưởng tất cả tài sản của ông. Thẩm Trung Nguyên và Dương Chu Du thấp cổ bé họng, chỉ ngồi trong góc lẳng lặng mà nhìn Hội đồng quản trị vui vẻ. “Tiếp theo, xin mời Chủ tịch Dung phát biểu vài lời.” Tiếng vỗ tay vang lên từng trang trong phòng họp, Dung Tử Khâm kéo micro đến gần miệng dưới sự chú ý của muôn người.

“Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và tín nhiệm tôi. Hiện tại công ty đang gặp phải thử thách khó khăn, tôi...”

“Bà muốn bán công ty, hay là phá hoại công ty?” Đột nhiên có giọng nói cắt lời bà ta, người trong phòng họp ngạc nhiên một hồi rồi nhốn nháo tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui