Nam thắng chất phác, chỉ có thể nghĩ được như thế.
Còn vì suy nghĩ đó mà Cố Thành Kiêu đắc ý. Mỗi ngày anh đều lượn lờ trước mặt cô nên cô thấy phiền, nay đột nhiên biến mất nguyên ngày, có lẽ cô đã bắt đầu nhớ anh. Chẳng phải đây là tín hiệu tốt sao? Ha ha ha!
Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển bận rộn đi tới đi lui. Anh cảm thấy lo cho bả vai cô nên cứ đi lẽo đẽo theo sau: “Ai da, em có thể ngồi yên hay không, lỡ như động vết thương thì phải làm sao?”
Lâm Thiển bất chợt quay đầu, trịnh trọng khước từ: “Vết thương của tôi đã khá rồi, có thể tự lo chuyện nhà, sau này không cần làm phiền anh nữa.”
“?” Cố Thành Kiêu nghệt mặt ra.
“Tôi có thể tự nấu cơm, cũng có thể tự chăm sóc con cái, không cần anh lo.”
“Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi hai tháng...” “Bác sĩ cũng nói, chỉ cần hoạt động trong phạm vi cho phép, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.”
“Em có thể nấu cơm, vậy còn chuyện đưa đón hai đứa trẻ thì sao?” “Đường không xa, đi chậm là được.”
Không khí có vẻ căng thẳng, Cố Thành Kiêu cảm giác dường như Lâm Thiển đang tức giận, nhưng anh chẳng biết vì sao, “Em vì anh mới bị thương, dù thế nào anh cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Anh thanh toán tiền thuốc men, còn chăm sóc chúng tôi một tuần, vậy đã đủ rồi, cảm ơn.”
“...” Chưa đủ, anh còn muốn chăm sóc em và con cả đời!
Cố Thành Kiêu nhìn ra cô tức giận thật. Anh cảm thấy rất buồn bực, rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong nhất thời anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo thể nào cả, “Em sao vậy? Không phải sáng sớm anh đã nói rồi sao? Chỉ vì một ngày anh không nhắn tin mà em giận ư?” Lâm Thiển khinh thường, cười nhạt: “Buồn cười, anh không nhắn tin cho tôi cũng chẳng sao cả. Tôi còn ước gì anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu run run, mặt lộ nét bị thương, trong lòng rất khó chịu.
Đã nghe qua câu trái tim phụ nữ như mò kim đáy biển, thật đúng mà. Đã nhiều năm rồi nhưng anh vẫn không hiểu cô như trước. Cô nói giận là giận, không có lý do, không nói lý lẽ. Thế là anh bắt đầu đổi kế sách, dùng tình cảm đả động, “Em không cần anh chăm sóc, nhưng Bắc Bắc và Nam Nam cần. Anh đã hứa với bọn nhỏ, ăn cơm chiều xong sẽ dẫn chúng đi học trượt patin.”
Lâm Thiển đột ngột nghiêm mặt, vừa nghiêm nghị vừa hung dữ hỏi lại: “Ai đồng ý? Anh có hỏi qua tôi chưa? Tôi đã đồng ý rồi sao?” Lúc này, Cố Thành Kiêu biết không thể dùng cách cứng đối cứng với cô. Anh hạ thấp tư thái, giọng nhỏ nhẹ, trầm trầm nói: “Nhưng... Anh không thể thất hứa với con trẻ được, đúng không?”
“Đó là chuyện của anh. Anh lập tức đi đi, tôi không muốn nổi giận trước mặt trẻ con!”
“...” Cố Thành Kiêu lặng thinh nhìn cô, cô đoán xem cô đang suy nghĩ gì dựa trên nét mặt. Anh khó chịu, hít sâu một hơi: “Cho anh một lý do chính đáng.”
Lâm Thiển ngẩng đầu lên, không hề tránh né, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi không cần anh.” Những lời này chẳng khác gì kim châm vào tim. Mấy ngày nay ở chung rất hòa hợp, anh đã cố gắng rất lâu, còn cho rằng cô đã chấp nhận mình. Ai ngờ chỉ một buổi sáng mà lại quay trở về trước giải phóng. Cố Thành Kiêu cảm thấy thất bại, lấy tay cào tóc: “Thật sự không cần anh?” “Không cần.” “Nhưng bọn trẻ cần anh thì sao?” “Bọn trẻ càng cần tôi hơn.” Cố Thành Kiêu không còn lời nào để nói, gật đầu, rất thức thời nói: “Được, anh đi. Em bình tĩnh lại, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Lâm Thiển dứt khoát không đáp, xoay lưng đi. Dáng vẻ này là đang nói anh biển nhanh chút, đừng có nói hươu nói vượn.
Lần đi này, Cố Thành Kiêu mang theo tâm trạng vừa nén giận, vừa giận dỗi, cũng vừa nhếch nhác thảm hại.
Anh không thể hiểu rốt cuộc cô đang kiên trì cái gì. Khi anh gặp nguy hiểm, cô mặc kệ bản thân xông ra cứu anh, điều này chứng tỏ cô còn yêu anh. Nhưng tại sao cô vẫn ngang bướng như vậy? Kết quả không phải đều khiến cô và bọn trẻ chịu khổ sao?
Được, em không cần anh đúng không, để anh xem em có thể làm gì? Trong nhà trọ, Cố Thành Kiêu vừa đi, tim Lâm Thiển lại bắt đầu đau ê ẩm. Cô rất muốn khóc. Cô hiểu anh, anh không thể nào tùy tiện đi dạo phố mua sắm cùng với một cô gái được, trừ khi trong lòng anh có người con gái đó. Ha, đúng là vô nghĩa! Nam Nam nhún nhảy đôi chân ngắn ngủn chạy ra, nhìn trái nhìn phải: “Ủa, chú Tiểu Mã đâu rồi?” Cô bé vào phòng cấm màu nước và bảng tô màu ra, định tìm chú Tiểu Mã vẽ tranh.
Bắc Bắc thấy hết từ đầu đến cuối, bình tĩnh đáp: “Chú Tiểu Mã đi rồi.” “Tại sao?” Bắc Bắc nhìn mẹ, cậu bé cũng rất muốn biết.
Trong lòng Lâm Thiển đau thắt, cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, nhẫn nhịn nói: “Nam Nam, ăn cơm trước đi. Ăn xong mẹ vẽ với con, được không?” Trong chớp mắt, Nam Nam có cảm giác hụt hẫng, mím cái miệng nhỏ lại, mắt mũi đỏ lên: “Con muốn chú Tiểu Mã cơ.”
Lâm Thiển không có tâm trạng dỗ dành cổ bé: “Ăn cơm!” Cô ném ra hai chữ rồi xoay người vào phòng bếp bưng thức ăn ra.
Nam Nam bị phớt lờ, lập tức khóc òa lên, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất, vừa khóc vừa gọi: “Chú Tiểu Mã, chú Tiểu Mã, hu hu hu... Chú Tiểu Mã...”
Nghe tiếng gọi tê tái của Nam Nam, Cố Thành Kiêu ở ngoài làm gì còn giữ được bình tĩnh, lập tức ẩn vân tay mở cửa.
“Bé Nam Nam...”
Nam Nam thấy Cố Thành Kiêu, vừa mừng vừa sợ, càng khóc to hơn: “Chú Tiểu Mã...” Cô bé chạy thẳng tới chỗ Cố Thành Kiêu. Anh ngồi xổm xuống, cô bé nhào thẳng vào lòng anh. Tình huống này giống cảnh cốt nhục phân li cuối cùng cũng đoàn tụ, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Bắc Bắc thấy thế cũng chạy lịch bịch tới chỗ Cố Thành Kiêu, dùng hành động chứng minh cậu bé không nỡ xa anh.
Nhưng chuyện làm Lâm Thiển chú ý là: “Sao anh mở cửa được?”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển sực hiểu ra, thì ra anh đã tự thêm vân tay của mình vào cửa nhà cô, có thể ra vào thoải mái từ lâu rồi.
“Nam Nam, Bắc Bắc, lại đây.”
Hai đứa trẻ đứng im, ôm chặt Cố Thành Kiêu, dùng sức lực biểu hiện sự từ chối.
“Mẹ đếm đến ba, các con tới đây mau. Một...”
Thế mà lại nghiễm nhiên bất động. Tuyệt chiêu bách phát bách trúng này vô dụng rồi sao?
“Hai...”
Nam Nam khóc càng dữ dội, vòng tay lên cổ Cố Thành Kiêu, không chịu buông ra. Bắc Bắc vẫn ở trong lòng Cố Thành Kiêu như cũ. Lâm Thiển thấy thế thì không thể nào tin nổi. Mấy năm nay cô và con sống nương tựa lẫn nhau, bất quá Cố Thành Kiêu chỉ vừa mới ở chung với bọn trẻ vài ngày, vậy mà chúng đã quên bẵng người làm mẹ là cô rồi?
“Bắc Bắc, con không tới phải không? Nam Nam, con không nghe lời mẹ hả?” Cổ không dám đếm đến tiếng thứ ba. Cố Thành Kiêu không đành lòng. Tiếng khóc của Nam Nam làm tim anh như vỡ vụn. Anh muốn đem tất cả những gì đẹp đẽ nhất thế gian trao cho cô bé, chỉ để đổi lấy một nụ cười ngọt ngào. Anh vỗ lưng bọn trẻ, an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, đến chỗ mẹ đi.” Nam Nam từ chối ngay: “Không...” Trái lại, Bắc Bắc liếc nhìn Lâm Thiển một cái. Nhưng rất rõ ràng là cậu bé cũng không muốn rời xa chú Tiểu Mã. Lâm Thiển hít sâu một hơi, to tiếng quát: “Mẹ đếm đến ba, rốt cuộc hai đứa có tới hay không?” Nam Nam và Bắc Bắc hoảng sợ, ôm Cố Thành Kiêu chặt hơn. Cố Thành Kiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển. “Cũng có gì đâu, em đừng dọa bọn trẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...