Lấy Chồng Quyền Thế

Được Cố Thành Kiêu dốc lòng chăm sóc, Lâm Thiển thuận lợi vượt qua tuần lễ gian nan nhất. Chẳng những anh chăm sóc tốt cho cô mà lo lắng cho bọn trẻ rất tỉ mỉ, không phiền Lâm Thiển phải bận lòng.

Tay Lâm Thiển vẫn chưa thể xách vật nặng, nhưng ít nhất đã có thể tự lo sinh hoạt cơ bản hằng ngày. Sáng sớm hôm đó, Cố Thành Kiêu đang làm bữa sáng thì đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ. “Alo, mẹ, có chuyện gì?”

“Thành Kiều, mấy ngày nay con có rảnh không?” Cố Thành Kiêu cổ ý quay đầu, liếc mắt nhìn Lâm Thiển một cái: “À, gần đây con rất bận, sao vậy?” “Mẹ thấy con lâu quá không về nhà, ba con rất nhớ con. Gần đây ông ấy lại bị tức ngực, mẹ bảo ông ấy đi bệnh viện một chuyến nhưng ông ấy không chịu.” “Sao lại thế, tốt nhất nên đến bệnh viện một lần cho yên tâm. Thể này đi, lát nữa con về dẫn ba đến bệnh viện kiểm tra.”

Trong điện thoại, Diệp Thiến Như vui vẻ nên nói chuyện cũng có tinh thần hơn: “Thật không?”

“Thật, con không lấy chuyện này ra đùa đâu. Sức khỏe ba quan trọng, nhất định con sẽ về”

“Được rồi, được rồi. Ba mẹ chờ con.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, anh mang bữa sáng lên: “Nam Nam Bắc Bắc, rửa mặt xong chưa? Ăn sáng này.” Nói gì thì nói, anh vốn có uy sẵn nên hai đứa bé vô cùng nghe lời. Một câu anh nói bằng mười cầu của Lâm Thiển.


Trước đây, mỗi lần Lâm Thiển bảo bọn trẻ đánh răng rửa mặt, lúc nào chúng cũng chẳng làm xong, cứ nũng nịu một hai đòi mẹ làm. Bây giờ thì hết rồi, Cố Thành Kiêu nói một câu, bọn trẻ lập tức cun cút đi rửa mặt, lại còn làm vừa nhanh vừa chuẩn.

Lúc ăn cơm cũng vậy, rõ ràng Nam Nam ở nhà trẻ có thể tự mình ăn, nhưng khi ở nhà thì cứ đòi đút. Bây giờ Cố Thành Kiêu chỉ cần hô một câu “Ăn cơm”, cô nhóc chạy còn nhanh hơn cả anh trai, tự giác chủ động cầm thìa xúc ăn. Về điểm này, Lâm Thiển tự thấy mình không bằng. Cố Thành Kiêu: “Hôm nay anh đi ra ngoài một chút, em ở nhà một mình không sao chứ?”

Thật ra Lâm Thiển cũng nghe thấy cuộc điện thoại lúc nãy của anh: “Không thành vấn đề, anh vẫn nên thường về nhà ba mẹ đi. Tôi không sao.”

Cô nghĩ thầm, nếu mẹ anh biết cả ngày anh ở nhà cô làm nô lệ, không chừng lại mắng cô tả tơi lần nữa.

“Được rồi, ăn sáng xong, anh sẽ đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, chờ chiều chúng tan học thì đón trở về luôn. Em ở nhà một mình buồn chán thì có thể đi xuống dưới lầu tản bộ.”

“Anh lo chuyện của anh đi, ít lo chuyện bao đồng. Tôi không phải trẻ con ba tuổi.” “Thế hả, được thế thì tốt.”

Trước mặt bọn trẻ, Cố Thành Kiêu cố ý dùng ánh mắt trắng trợn nhìn cô đăm đăm nhìn đến nỗi cô mặt đỏ tim đập, vô cùng thẹn thùng.

Lâm Thiển trừng mắt, bĩu môi, bộ dạng hung ác ngầm cảnh cáo Đừng có chọc giận bà cô đây! Cố Thành Kiêu khẽ lắc đầu, thoáng nở nụ cười, rất xem thường kiểu người miệng cọp gan thỏ, dùng dáng vẻ hung ác dọa dẫm người khác như cô. Bắc Bắc nhìn thấy hết, chậm rãi nói: “Mẹ, bây giờ mẹ là bệnh nhân, chú Tiểu Mã chỉ quan tâm mẹ thôi. Mẹ phải biết tự chăm sóc minh, thể thì chúng con mới bớt lo lắng.”

Lâm Thiển: “..” Này, tên nhóc thối, dám giáo huấn cả mẹ con hả? Cố Thành Kiêu xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Bắc Bắc, khen ngợi: “Bắc Bắc nói đúng, thưởng cho Bắc Bắc một lần đi thuyền thám hiểm.” Hai người ăn ý vỗ tay nhau hoan hô. Nam Nam thấy thế cũng duỗi bàn tay nhỏ xíu ra, nói: “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn.”

Cố Thành Kiêu đáp ứng hết mọi yêu cầu của bọn trẻ. Anh lại vỗ tay với Nam Nam một cái. Hình ảnh hai đôi bàn tay một lớn một nhỏ vỗ vào nhau thật sự rất ấm áp.

Tuy rằng ngoài miệng Lâm Thiển đố kị, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Đây không phải là hình ảnh cô hằng mong ước bấy lâu ư?

Sau khi Cố Thành Kiêu đưa hai đứa trẻ đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Thiển.

Nói thật, bảo cô một mình nhàn rỗi ở trong nhà là cô sẽ chán chết. Sau khi Cố Thành Kiêu đưa Bắc Bắc và Nam Nam đến nhà trẻ thì lái xe đến thẳng nhà tổ họ Cố.


Trong sân, anh nhìn thấy hai chiếc xe đang đỗ, một chiếc là của bác sĩ Trương, chiếc còn lại thì anh chưa thấy bao giờ. “Bác sĩ Trương, sức khỏe ba tối thế nào?” Cố Thành Kiêu vừa bước vào đã sốt ruột hỏi. Lúc sáng mới nghe nói ba bị tức ngực, lúc này đã thấy có quân y ở trong nhà, khó tránh anh lo lắng.

Bác sĩ Trương cười cười nói: “Vừa đúng lúc mới khám bệnh cho ông ấy xong. Chẳng qua là do đột ngột từ Hải Nam trở về, lại đúng lúc giao mùa, ông ấy không kịp thích ứng với thời tiết, có tức ngực cũng là bình thường. Cậu không cần lo lắng quá.”

Lúc này Cố Thành Kiêu mới yên lòng: “Tốt quá, phiền bác sĩ Trương rồi.” Bác sĩ Trương không nán lại lâu, dặn dò một ít việc cần chú ý rồi ra về. Diệp Thiến Như vẫy tay gọi: “Con trai, đến đây, ngồi xuống đi.” Thật ra Cố Thành Kiêu vừa vào nhà đã chú ý tới hai vị khách trong phòng, một người hơi lớn tuổi và một người còn khá trẻ. Anh không hiểu phụ nữ lắm nên không dám đoán tuổi tác, cũng không dám đoán quan hệ giữa hai người.

“Đây là chị Tuệ, con còn nhớ không?” Diệp Thiến Như nhắc như thế, Cố Thành Kiêu mới nhìn thoáng qua người phụ nữ hơi lớn tuổi kia, “Tào Tuệ Hân?”

Tào Tuệ Hân nở nụ cười: “Phải, là chị. Thật không ngờ em vẫn còn nhớ, cũng khoảng hai mươi năm không gặp rồi.”

“Đúng vậy, chị Tuệ chẳng thay đổi chút nào.” Cố Thành Kiêu không hề nói ngoa. Dù là khuôn mặt hay vóc dáng cũng đều được Tào Tuệ Hân bảo dưỡng rất tốt, nếu không anh cũng sẽ không nhận ra ngay được.

Tào Tuệ Hân: “Già rồi, em xem, con gái chị cũng lớn thế này rồi.”

Diệp Thiên Như: “Hai người giống hệt như chị em gái, đâu có giống mẹ con... Thành Kiêu, cô bé này là Diệu Diệu, con nhớ không? Dựa theo vai về, con bé là cháu gái của con đấy.”

Cố Thành Kiêu gật đầu, xác nhận có nhớ. Cô bé tên Diệu Diệu này có vẻ còn nhỏ tuổi, không biết đã trưởng thành chưa. Trước đây ba của Tào Tuệ Hân và Cổ Nguyên là chiến hữu. Lúc ấy bọn họ còn ở trong cùng một khu nhà tập thể. Sau này ông Tào bị thương trên chiến trường, cả nhà bọn họ phải chuyển đến trại an dưỡng ở Hải Nam.


Lúc chuyển nhà, Tào Tuệ Hân chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Hai mươi năm qua, chị ta cũng không thay đổi gì nhiều.

Trước đây, nhà họ Cổ và nhà họ Tào thường xuyên qua lại. Sau này, nhà họ Tào chuyển đến Hải Nam, hai nhà dần dần ít liên lạc hơn. Lần này Cổ Nguyên đến Hải Nam, liên lạc lại với bạn cũ, cho nên quan hệ hai nhà mới được nối lại.

“Chị Tuệ, bác Tào vẫn khỏe chứ?” “Ông ấy vẫn khỏe, giờ đang ở Hải Nam. Không khí nơi đó tốt lắm, rất thích hợp để dưỡng lão.”

Diệp Thiến Như: “Phải đó, con xem ba con đi, mới rời đi một thời gian mà đã không khỏe rồi.”

Tào Tuệ Hân tỏ vẻ kinh nghiệm tràn trề: “Đúng vậy ạ. Mấy năm trước ba cháu có trở về đây vài lần, mỗi lần về đều bị viêm khí quản. Sau này ông dứt khoát không chịu về nữa. Họ hàng thân thích cũng lần lượt chuyển đến Hải Nam, cho đến khi Diệu Diệu thi đỗ đại học thì nhà cháu mới về lại vài lần.”

Diệp Thiên Như kéo Diệu Diệu khích lệ, còn nháy mắt với Cố Thành Kiêu: “Thành Kiều, năm ngoái Diệu Diệu vừa mới thi đỗ đại học B. Con bé là tuyển sinh đặc biệt khoa thể dục nhịp điệu, là quán quân toàn quốc nhưng vẫn dựa vào thực lực của mình để thi đỗ đại học B. Tất cả tủ trang trí trong nhà đều bày đầy cúp huy chương. Con thấy cháu nó giỏi không?”

Cố Thành Kiêu vừa thấy dáng vẻ bà mai của mẹ thì đã hiểu ra chân tướng. “Khụ..” Cổ họng anh nghẹn một búng máu to, suýt nữa thì phun ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui