Lâm Thiển vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị vây khốn ở giữa, nói không sợ là không thể nào.
Ánh lửa chiếu rọi lên mặt cô, cô sợ hãi hỏi: “Mấy tên này là ai vậy?”
“Lưu manh thôi, có anh ở đây, em không cần phải sợ.”
Lâm Thiển nín thở, không kìm lòng được mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Có anh ở đây, em không cần phải sợ. Câu nói này khiến nỗi hoảng loạn trong lòng cô trong nháy mắt ổn định lại. Nhưng cô còn có thể tin tưởng câu nói này, tin tưởng anh không?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảy tên kia đã giơ dao gậy đánh tới.
Luận về võ lực, Cố Thành Kiêu chưa từng thua ai. Hai tay anh che chở cho Lâm Thiển, chỉ dùng một chân thôi cũng khiến bọn chúng kêu cha gọi mẹ.
Tên đầu trọc quan sát trận chiến, vừa tức vừa hận, liền vùng mũ bảo hiểm trong tay phang về phía Cố Thành Kiêu.
Dù sao đối phương cũng đông, Cố Thành Kiêu chỉ lo bảo vệ Lâm Thiển, không hề để ý đến tình hình nguy hiểm sau lưng mình. Nhưng Lâm Thiển nhìn thấy tên đầu trọc cầm mũ bảo hiểm phang tới, không hề suy nghĩ, giống như bản năng vậy, vội vàng ôm lấy Cố Thành Kiêu xoay người đổi vị trí. “A...” Nón bảo hiểm nên mạnh xuống vai cô. Cô nghe được tiếng xương nứt gãy, cơn đau đớn dữ dội như kim châm muối xát lập tức ập tới. Cô đau đến độ gần như sắp ngất đi. Cố Thành Kiêu nhíu chặt mày, nhắm ngay tên đầu trọc, đá cái mũ bảo hiểm về phía hắn.
Lúc bỏ chạy, hắn ta ngã ngồi xuống đất, mũ bảo hiểm suýt chút đập trúng đầu. “Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu ôm lấy Lâm Thiển, nhìn thấy sự đau đơn in hằn trên mặt cô thì quả thật sắp phát điên lên.
Rất nhanh, cảnh sát đã tới, tên lưu manh cắc ké nào phản ứng nhanh thì cưỡi moto vội vàng trốn đi, còn tên nào phản ứng chậm thì bị cảnh sát tóm gọn.
Lính cứu hỏa cũng tới, lập tức dập tắt lửa, xe moto đã cháy rụi chỉ còn lại khung sắt. Cố Thành Kiêu bế Lâm Thiển chạy theo bác sĩ vào phòng cấp cứu.
Sau khi kiểm tra, xương vai trái của Lâm Thiển bị nứt xương, cơ bắp cũng tổn thương nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng.
Nứt xương là bị thương nặng, không có cách chữa trị nhanh, chỉ có thể chăm sóc từ từ. Lâm Thiển nghĩ đến ba mình đang hôn mê bất tỉnh và hai đứa con cần trông nom thì tinh thần thật uể oải và cảm giác quá thất bại.
Lúc hai người rời khỏi bệnh viện một lần nữa thì ngoài trời đã tối hẳn. Cố Thành Kiêu không quan tâm ánh nhìn của người ngoài, cứ muốn bể cô. “Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được.” “Em không thể” Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, anh kiên trì nói. Lâm Thiển có lòng mà không có sức, vừa cử động là cô liền cảm thấy đau đớn. Thở mạnh một chút cũng đau, chứ đừng nói là đối chọi với anh. Cố Thành Kiêu vừa đi vừa nói: “Em vì anh mà bị thương, anh nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng, chăm sóc cho đến khi nào em khỏi hẳn mới thôi.”
Hai mắt anh sáng ngời, giọng điệu nói chuyện không hề giống thương lượng, mà là thông báo.
“Ngồi xe anh đi. Ngày mai anh sẽ bảo Trương Khai lái xe em về. Em và bọn nhỏ hãy đến Thành Để ở, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, em không cần phải lo.” “Ai muốn ở Thành Để...” Lâm Thiển vừa định phản bác, hơi quay đầu thì lại động đến chỗ bị thương, sau đó cả bả vai đều đau đớn, cô chỉ có thể bất động chờ cơn đau dịu đi.
Cố Thành Kiêu đau lòng khuyên bảo: “Em đừng cố chấp với anh. Trước khi em khỏi hẳn thì hãy nghe theo sự sắp xếp của anh.”
“Tôi không đến Thành Để...” Cô nói ỉu xìu.
Cố Thành Kiêu dừng lại cạnh cửa xe, ánh mắt thâm tình mà kiên định, nói: “Anh sẽ để em lựa chọn, hoặc là anh đến nhà trọ của ba mẹ con em, người giúp việc, tài xế, quản gia, đầu bếp đều ở lại trong căn hộ của em. Hoặc là ba mẹ con em cùng theo anh về Thành Để.”
Lâm Thiển nghẹn lời, đây mà là để cô lựa chọn sao?
“Chuyện này không thể thương lượng, anh không trực tiếp kéo em đi đăng ký kết hôn là đã nhượng bộ lắm rồi.”
“...” Lâm Thiển hoàn toàn cạn lời, nhưng cô lại không muốn chuyện gì anh cũng được toại nguyện, “Về nhà trọ, tôi muốn về nhà trọ.” Anh đừng tưởng rằng uy hiếp vài câu là có thể khiến cô thỏa hiệp, cô đã sớm không còn là Lâm Thiển vô tri đơn thuần như năm đó nữa.
Cố Thành Kiêu có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng chỉ cần nặng lời mấy câu là có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời. Cường - cường đối đầu, anh vẫn là kẻ thua trận. Anh dừng bước, yên lặng nhìn cô, “Em chắc chứ?” “Anh dám bể tôi đến Thành Để, dám đưa các con của tôi đến Thành Để, thì tôi dám nửa đêm dẫn bọn nhỏ trốn đi đây.”
“..” Lâm Thiển, anh kính em là đáng mặt mày râu! Dưới sự kiên trì của Lâm Thiển, cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng ngoan ngoãn đưa cô về nhà trọ. Phạn Phạn vẫn ở trong căn hộ chờ tin tức. Đầu tiên là chú Lâm đột nhiên bệnh tình nguy kịch phải giải phẫu, rồi đến Lâm Thiển gặp nạn bị thương bả vai, cô không giúp Lâm Thiển được gì khác nên ở trong căn hộ trông nom hai đứa bé.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Phạn Phạn liền đi ra đón. Nhưng vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu, cô đã trợn tròn mắt. “Thủ... Thủ... Thủ trưởng Cổ?” Phạn Phạn ngạc nhiên đến nỗi sắp rơi cằm. Trong điện thoại Lâm Thiển không nói cho cô biết, cậu ấy và Cố Thành Kiêu đi chung với nhau.
Lâm Thiển hơi thẹn thùng, gương mặt tiều tụy tái nhợt bỗng đỏ ửng, đỏ đến rất rõ ràng. Cố Thành Kiêu bế Lâm Thiển vào nhà, hỏi một cách tự nhiên: “Bọn nhỏ ngủ rồi à?” “Vâng, bọn nhóc ngoan lắm, đã đi ngủ từ sớm rồi.” “Ừ, cảm ơn cô. Cũng muộn rồi, cô mau về nhà đi, đi đường cẩn thận.” Ơ...” Phạn Phạn nhìn sang Lâm Thiển dò hỏi Tớ thật sự có thể về sao?
Lâm Thiển vội nói chen vào: “Người nên về là anh mới phải, hôm nay Phạn Phạn ở lại với tôi.”
“Em vì cứu anh mới bị thương, anh phải chăm sóc cho em và bọn nhỏ. Đây là trách nhiệm của anh.”
“Anh cũng đã cứu tôi mà, cho nên tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh về đi.” “...” Bị đuổi trước mặt người ngoài, Cố Thành Kiêu thật có chút mất mặt. Người khó xử nhất chính là Phạn Phạn, cô nghĩ thầm trong bụng: Bảo sao dạo này Triệu Húc Nghiêu cứ toàn đăng mấy lời thất tình đau khổ vào nhóm bạn bè, hóa ra là Thủ trưởng Cố ngóc đầu trở lại. Cũng bởi vì Cao Kỳ Khâm nên Phạn Phạn biết được những năm tháng bọn họ nằm vùng nguy hiểm và vất vả cỡ nào. Cô đã có thể tha thứ và kết hôn với Cao Kỳ Khâm, cho nên cô tin rằng việc Lâm Thiển tha thứ cho Thủ trưởng Cố chỉ là vấn đề thời gian. Thế là, cô biết điều nói: “Cậu Thiển à, thật ra... thật ra tớ vẫn chưa nói cho cậu biết, hôm nay Cao Kỳ Khâm được nghỉ, giờ này anh ấy đang chờ tớ ở nhà.”
“Hả? Vậy sao cậu không nói sớm?” Lâm Thiển vô cùng áy náy. Bởi vì chức vụ, Cao Kỳ Khâm không thể mỗi ngày đều về nhà giống như Cố Thành Kiêu. Cậu ta là bộ đội thường trú, chỉ được về nhà trong thời gian quy định. Bọn họ vừa mới cưới nhau mà lại ở riêng hai nơi, đương nhiên phải trân trọng khoảng thời gian được ở bên nhau hơn những cặp vợ chồng bình thường khác.
“Phạn Phạn, tớ đã về rồi, vậy cậu mau về đi. Về đến nhà cậu nhớ nhắn tin cho tớ, đi đường cẩn thận.”
Phạn Phạn gật đầu, mặc áo khoác vào, đeo balo lên lưng, “Cậu Thiển, ngày mai tớ sẽ trở lại thăm cậu.”
“Được, hôm nay làm phiền cậu rồi.” “Không có gì, chúng ta là bạn bè mà, tớ về đây.” Nói rồi Phạn Phạn nhìn sang Cố Thành Kiêu ra hiệu bằng ánh mắt. Cố Thành Kiêu ngầm hiểu, “Phạn Phạn, cảm ơn cô, về nhà cẩn thận.” Anh hiểu được ý tứ của Phạn Phạn, muốn cắt đứt viện trợ bên ngoài của Lâm Thiển thì ngày mai phải cho Tiểu Cao Tử nghỉ lễ thời gian dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...