Trong nghĩa trang liệt sĩ trang trọng nghiêm túc, những cây tùng bách cứng cáp giống như những binh nhì, trung thành bảo vệ một phương bình an. Lâm Thiển dẫn theo hai đứa bé trắng trẻo như được đúc từ ngọc đi vào nghĩa trang. Hai tay cô dắt hai đứa, thấp giọng dặn dò: “Phải yên lặng nhé, nơi này không được phép lớn tiếng ồn ào, nắm tay mẹ chặt vào, đừng để tuột
mất.”
Bắc Bắc là anh trai, ra đời sớm hơn em gái Nam Nam năm phút. Nhóc ta là một cậu bé ngây thơ, điềm tĩnh, nhìn xa trông rộng, nghe mẹ dặn xong liền hiểu chuyện gật đầu.
Còn Nam Nam là một cô bé lắm lời, “Mẹ à, mẹ đã nói mấy lần rồi, bọn con đâu phải trẻ con ba tuổi, sẽ không quên đâu.” Lâm Thiển không kìm được mà trợn tròn mắt, “Các con không phải trẻ con ba tuổi?” Nam Nam nói nghiêm túc: “Mẹ ơi, mẹ quên rồi sao? Bọn con ba tuổi rưỡi rồi.” “...” Ba tuổi với ba tuổi rưỡi có gì khác nhau chứ?
Hôm nay là Đông chí nên có rất đông người đến tảo mộ. Lúc này đã xế chiều, xe lui tới vẫn nối liền không dứt.
Trước đài tưởng niệm có rất nhiều khách tham quan đang cùng bái. Trong khu triển lãm cũng có rất nhiều đoàn người ra ra vào vào, có đoàn du lịch, có các học sinh của trường học tổ chức, tất cả đều đến để tưởng nhớ các vị anh hùng liệt sĩ.
Lâm Thiển dắt theo hai đứa bé băng qua hành lang dài dằng dặc đi thẳng vào mộ phần. Bia mộ của Cố Thành Kiêu đã được rửa sạch hoàn toàn như mới. Trước bia có vô số hoa trưng bày, Lâm Thiển biết là bọn họ đều đã tới. Đây là lần đầu tiên cô tới thăm Cố Thành Kiêu. Bốn năm, cô đã đợi hơn một ngàn năm trăm ngày đêm, hôm nay rốt cuộc cũng đã có dũng khí để chấp nhận sự thật là anh đã không còn trên đời này nữa.
Bọn họ đặt hoa xuống trước bia mộ, “Quỳ xuống, dập đầu.” Nam Nam và Bắc Bắc ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, đôi mắt lanh lợi của Nam Nam cứ nhìn ảnh chụp của Cố Thành Kiêu trên bia mộ, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, chú này đẹp trai quá, sau này Nam Nam cũng phải tìm chồng đẹp trai như vậy.”
Bắc Bắc liếc em gái, chế cô bé ngốc, chế cô bé không đủ nghiêm túc, càng chế cô bé không biết giữ mồm giữ miệng.
Lâm Thiển xoa mặt con gái, cười nói: “Sao có thể trông mặt mà bắt hình dong chứ? Tìm chồng quan trọng nhất là nhân phẩm” “Vậy chú đẹp trai này nhân phẩm không tốt ạ?”
Lâm Thiển quay sang nhìn Cố Thành Kiêu, trong ảnh anh mặc quân phục, đội nón lính, mày kiếm mắt sáng, long lanh có thần, khí khái khôi ngô hào hùng, chỉ là vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Chẳng qua chụp loại giấy chứng nhận chính quy kiểu này không ai được nhe răng cười, mà đều phải nghiêm túc như vậy. Cố Thành Kiêu trong ảnh giống như đang nhìn cô. Cô bất giác vươn tay chạm vào tấm ảnh chụp lạnh lẽo ấy, phút chốc mắt mũi cay xè, lệ rơi không thôi.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại khóc?”
Lâm Thiển vội thu lại cảm xúc, “Không sao, mẹ đâu có khóc, là bụi bay vào mắt thôi.”
“À, vậy để con thổi cho mẹ nhé” Nam Nam chính là tri kỷ áo bông bé nhỏ, ôm lấy mặt mẹ rồi chu cái miệng nhỏ nhắn thổi phù phù vào mắt cô. “Được rồi, cảm ơn Nam Nam.”
“Mẹ, mẹ vẫn chưa nói cho con biết đấy, nhân phẩm của chú đẹp trai này tốt hay không tốt ạ?” Lâm Thiển suy tư nhìn vào ảnh chụp của Cố Thành Kiêu, nói: “Chú quân nhân vì tổ quốc mà hi sinh thân mình, tinh thần hiến dâng không vụ lợi này vô cùng cao thượng. Bởi vì có sự hi sinh của bọn họ thì chúng ta mới có cuộc sống yên bình như hôm nay, cho nên chúng ta phải ghi nhớ bọn họ.” Nam Nam nghiêm túc nhìn ảnh của Cố Thành Kiêu, khó xử cắn móng tay, “Vâng, con nhớ được dáng vẻ, nhưng không nhớ được tên, nhiều nét khó nhớ quá.”
“...” Lâm Thiên lại không biết phải nói gì. Bắc Bắc đột nhiên nói: “Ngốc thì đọc sách nhiều vào, còn ở đó nhiều lời như thế. Chú ấy tên là Cố Thành Mã.”
“Phụt...” Bắc Bắc à, con khẳng định là con thật sự biết chữ này sao? Nam Nam cười hì hì, nói, “Thì ra là Tiểu Mã, cái này dễ nhớ này.”
“Khụ khụ... Chữ này đọc là “Kiều, anh dũng kiêu chiến, không thể chỉ đọc một bên.”
Nam Nam chớp đôi mắt to tròn, lại bắt đầu đặt câu hỏi: “Mẹ, con biết anh dũng, nhưng kiêu chiến có nghĩa là gì ạ?” “Nghĩa là có thể đánh thắng trận ấy mà.” “Vậy sao chú ấy lại chết?” “...” Lâm Thiên lại lần nữa câm nín vì câu hỏi ngây thơ của con gái. Nỗi đau mà cô tốn bốn năm để làm phai nhạt, bây giờ lại liên tục xông ra từ sâu trong nội tâm dưới tình huống mà cô không thể chuẩn bị.
Cô cũng rất muốn biết, Cố Thành Kiêu anh dũng và thiện chiến như thế, sao lại cứ vậy mà ra đi? Bắc Bắc lại trừng Nam Nam, “Em thấy chưa, em nói nhiều vậy làm mẹ buồn rồi kìa.”
Nam Nam nhào vào lòng Lâm Thiên, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại yêu thương nâng lấy mặt cô, dịu dàng dỗ dành: “Mẹ, con không nói nữa, mẹ đừng buồn nữa nhé! Nam Nam cho mẹ ăn kẹo que chịu không?”
Lâm Thiển thở dài một hơi, “Được.” “Vâng, cứ quyết định vậy đi. Mẹ cười một cái, về nhà con sẽ cho mẹ liếm một miếng.” “Một miếng?”
“Vậy thì hai miếng... Cùng lắm là ba miểng, không thể nhiều hơn được nữa.” “Quỷ keo kiệt!” Lâm Thiển vỗ vào mông con gái, nén nước mắt bật cười.
Sau đó, bọn họ lại đi cúng Cao Kỳ Khâm ở ngay sát vách. Nam Nam cũng ngưỡng mộ nhan sắc của cậu ta một phen. Cô bé này có tật xấu hễ gặp người nào là thích người đó, Lâm Thiển thật sự rất lo lắng.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Lâm Thiển nhận được tin bệnh tình ông nội đang nguy kịch, thế là cô lập tức dặn dò tài xế chạy tới bệnh viện. Nguyên nhân chủ yếu lần này cô trở về là do bệnh tình của ông nội. Bác sĩ nói ông nội đã không còn nhiều thời gian nữa. Trong bốn năm qua, bệnh của ông nội nhanh chóng chuyển biến xấu. Một năm gần đây đều sống trên giường bệnh, vào phòng cấp cứu càng là chuyện thường ngày. Mặc dù ông nội còn sống nhưng không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể biểu đạt, mà hoàn toàn phải nhờ vào máy móc và thuốc thang mới duy trì được sinh mạng, chất lượng sinh hoạt rất kém. Lần này, Lâm Húc trải qua đủ kiểu đấu tranh, rốt cuộc cũng bằng lòng nghe theo lời đề nghị từ bỏ trị liệu của bác sĩ. Việc này đối với ông nội mà nói, chắc chắn là một sự giải thoát. Lâm Thiển dắt hai đứa bé đi vào bệnh viện, lại căn dặn lần nữa, “Bớt nói chuyện, giữ yên lặng, trong bệnh viện đông người, đi theo mẹ chứ đừng chạy lung tung.” Bắc Bắc im lặng không nói gì, Nam Nam lại phàn nàn: “Ôi dào, mẹ đúng là dông dài, con nhớ kỹ mà.”
Vừa ra thang máy, Lâm Húc đã đợi bọn họ ở cửa.
“Ông ngoại.” “Ông ngoại.”
Bởi vì thường xuyên trò chuyện qua video nên hai đứa bé nhận ra Lâm Húc, vừa thấy ông đã gọi thân thiết.
Hốc mắt Lâm Húc phiếm hồng, ngồi xổm xuống ôm hai đứa cháu ngoại, “Ôi cháu ngoan, hôm nay để các cháu chạy tới chạy lui, có một không hả?” Bắc Bắc hiểu chuyện lắc đầu.
Nam Nam thì ôm lấy cổ ông ngoại đòi ăn kẹo, “Vâng, mệt chết luôn ạ! Nếu ông ngoại mua kẹo cho Nam Nam thì Nam Nam sẽ không mệt nữa.” “Được, mua chứ, nhất định sẽ mua. Nhưng bây giờ chúng ta đi thăm ông cố trước đã nhé.” Ông nội đã đến thời khắc hấp hối, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Da thịt trên người ông nhìn như thịt khô hong gió, thật sự là đèn cạn dầu. Lâm Thiển vừa nhìn thấy đã đỏ cả vành mắt, “Ông nội!” Cô tiến lên trước, cúi người nhìn ông, “Ông ơi, cháu là Tiểu Thiển đây, cháu trở về rồi, ông có nghe cháu nói không? Ông nội?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...