Bất chợt phải tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến cho Cố Thành Kiêu không cách nào chấp nhận nổi. Anh nhắm mắt lại cố gắng tìm ra sơ hở trong lời nói của Phạm Dương Mộc. Anh nhanh chóng sắp xếp lại mọi tình tiết, loại bỏ từng tin tức vừa mới nghe được trong đầu.
“Khoan đã.” Ánh mắt anh sắc bén, quay sang Phạm Dương Mộc chất vấn, “Anh nói vụ nổ bom Đội phòng chống tội phạm ma túy là do Hoa Thiên Minh sắp xếp, nhưng chẳng phải Hoa Thiên Minh đã bị Hình cảnh quốc tế bắn chết rồi sao?”
“Còn nữa, Hoa Thiên Minh bị bắn chết rồi, vì sao anh còn cần ngụy tạo một xác chết nữa để tỏ lòng trung thành với Hoa Thiên Minh?” Cố Thành Kiêu nhìn sang Cao Kỳ Khâm, “Tiểu Cao Tử, cậu tin anh ta thật à?”
Lúc này, Phạm Dương Mộc không lên tiếng, mà là Cao Kỳ Khâm giải thích, “Lão Đại, Hình cảnh quốc tế tóm được thi thể của Hoa Thiên Minh, nhưng đó không phải là thi thể của lão. Hoa Thiên Minh biết rõ anh nhất định không buông tha cho lão nên tính toán dùng kế ve sầu thoát xác một lần nữa, để anh tin là lão chết rồi.”
“DNA mà Hình cảnh quốc tế thu thập đã bị đánh tráo với DNA của Hoa Thiên Minh từ trước. Chính xác là Hoa Thiên Minh bị nổ tung trong vụ Vân Xuyên, lúc đó tôi cũng có mặt. Khi tôi và anh Phạm chạy tới thì bom đã nổ rồi, anh Phạm đánh Hoa Thiên Minh một quyển, xô lão vào biển lửa. Lúc này mới chính thức chấm dứt cuộc đời lão.”
Vừa nghĩ tới vụ bom nổ ở Vân Xuyên, Cố Thành Kiêu đã đau lòng khôn nguôi. Nhiều anh em bỏ mạng trong biển lửa, đến cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn, khám nghiệm tử thi cũng không phân biệt được ai với ai.
Cố Thành Kiêu quay sang nhìn Phạm Dương Mộc, “Vậy sao anh chứng minh được tất cả chuyện này do Lưu Mẫn Sướng chỉ đạo?”
Phạm Dương Mộc giơ tay bất lực, “Tôi mà có chứng có thì đã tố cáo hắn từ lâu rồi, không phải sao? Nên bây giờ tôi cần cậu phối hợp với tôi.”
Cố Thành Kiêu: “Phối hợp thể nào?” Phạm Dương Mộc: “Có lúc, người chết có thể nhìn rõ chân tướng mọi việc hơn lúc còn sống.” Cố Thành Kiêu: “Anh có ý gì?”
Phạm Dương Mộc quay sang hai người bên cạnh ra hiệu. Trịnh Tử Kỳ và Cao Kỷ Khâm lập tức hành động, lấy mấy thùng xăng từ trong container ra, nhanh chóng đổ xung quanh toàn bộ kho hàng. Cố Thành Kiêu dường như hiểu ra ý đồ của bọn họ, “Phạm Dương Mộc, hóa ra anh cố tình dụ tôi tới đây sao?”
Phạm Dương Mộc không phủ nhận, “Một Hoa Thiên Minh đã khiến tôi hao tổn mất sáu năm. Tôi tự nhận năng lực mình có hạn, không đấu lại Lưu Mẫn Sướng, chỉ có thể dựa vào cậu.”
Kho hàng nhanh chóng sực lên mùi xăng, Cố Thành Kiêu không còn nhiều thời gian để suy tính.
Phạm Dương Mộc thúc giục anh, “Không có thời gian suy tính nữa. Lưu Mẫn Sướng nhiều lần muốn lấy chuyện giết cậu và người nhà cậu để dò xét tôi, không làm được thì cuối cùng sẽ bị bại lộ mà chết dưới tay hắn. Đến lúc đó, âm mưu quỷ kế của hắn sẽ không còn ai biết được.”
Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm Phạm Dương Mộc. Nhiều năm như vậy, tuy rằng ngoại hình đã thay đổi rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn còn cháy bỏng. Chỉ có những người có cùng luồng nhiệt huyết trừ địch đền nợ nước này mới cảm ứng được. Giờ phút này, anh lựa chọn tin tưởng anh ta và đồng đội của mình. “Thoát ra đường nào?” Cố Thành Kiêu vừa hỏi vừa tháo đồng hồ trên cổ tay, cùng với thắt lưng và chiếc nhẫn bạch kim thả xuống đất. Trong đồng hồ có thiết bị theo dõi định vị, còn chiếc nhẫn là nhẫn cưới của anh.
Phạm Dương Mộc khẽ cười, quay sang phất tay với Trịnh Tử Kỳ và Cao Kỳ Khâm, “Mọi người theo tôi.” Bốn người rút lui, Phạm Dương Mộc là người cuối cùng đi ra, quăng vào kho hàng một cây đuốc. Trong chớp mắt kho hàng phế liệu chìm trong biển lửa. Lúc đám người Ngụy Nam chạy đến đã thấy cả trời rực lửa, “Mau cứu hỏa, cứu hỏa!” Đám cháy này diễn ra phải đến ba tiếng. Kho hàng cũ trở thành một đống hoang tàn, các cửa hàng xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Vết thương của Tổng Cảnh Du đã được băng bó sơ cứu, không còn lo ngại đến tính mạng. Anh nhịn đau lao từ trên xe xuống, không để ý đến trở ngại mà lao thẳng vào đám tàn tích. “Kình Ngư...” Ngụy Nam đi theo sau, rồi đến Trịnh Tử Tuấn, Thẩm Tự An, Khương Tiểu Hà cũng đi vào theo.
Nhìn thấy một đống đen ngòm trước mặt, Tổng Cảnh Du hoàn toàn không dám suy nghĩ đến khả năng kia, “Ngụy Tử, canh chừng điện thoại, lão Đại nhất định sẽ liên lạc với chúng ta. Thẩm Tự An, cậu mau đi tìm vị trí của lão Đại, đi mau đi.”
Thẩm Tự An suy sụp, “Vị trí cuối cùng trên định vị của lão Đại là ở đây.”
Mọi người: “...”
Nhiệt độ bên trong vẫn còn rất cao, hơi nhiệt phả từng cơn từng cơn ra bên ngoài, không có trang bị cứu hỏa thì không cách nào vào được. Bọn họ lao vào đều bị lính cứu hỏa chặn lại.
Nhân viên cứu hỏa tại địa phương nói tiếng Bồ Đào Nha, còn bọn họ nói tiếng Anh. Hai bên nói qua nói lại mà không hiểu nhau đối phương nói cái gì.
Một người lính cứu hỏa lấy ra một vòng tròn đen nhỏ, dùng tay ra hiệu, ý nói đây là đồ vật tìm thấy ở hiện trường, rồi đuổi bọn họ đi. Tổng Cảnh Du bị người lính cứu hỏa kiên quyết nhét vòng tròn nhỏ vào tay. Anh dùng ngón tay chà chà, vòng tròn đen nhỏ lóe lên ánh sáng bạc.
Anh không tin, lấy vạt áo trùm lên chiếc vòng nhỏ, dùng sức lau đi lau lại. “Ting” một tiếng, vòng tròn kim loại nhỏ rơi từ trong vạt áo của anh xuống mặt đá cẩm thạch bóng loáng, vang lên tiếng kêu thanh thúy.
Tất cả mọi người cúi đầu nhìn. Dưới ánh mặt trời, vòng tròn đen nhỏ kia chính là một chiếc nhẫn bạch kim. Chiếc nhẫn quen thuộc biết bao, chỉ cần lúc không làm nhiệm vụ, không lúc nào lão Đại không đeo trên tay. Không, không, không! Tất cả mọi người đều không dám đối mặt với thực tế này. Đó là Lang Vương vang danh của Đội đặc nhiệm Dã Lang, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, nhưng Lang Vương đâu? Đàn sói mất thủ lĩnh biết làm thế nào đây?
Không ai lên tiếng, không ai dám nói chuyện, cả đám đàn ông ai ai cũng hoang mang lo sợ. Bỗng mấy đứa trẻ nghịch ngợm lao ra từ trong đám người đứng vây xem, đụng phải Ngụy Nam. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mà bỗng dưng chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất. Tiếp theo không khác gì đống bài Domino, Ngụy Nam đẩy Tống Cảnh Du, Tống Cảnh Du lại đẩy ngã Trịnh Tử Tuấn, sau đó đến Thẩm Tự An và Khương Tiểu Hà. Tất cả đều đều như không còn sức lực, co quắp ngã rạp xuống đất.
Mấy đứa trẻ bị người lớn kéo về, họ nói bằng thứ tiếng mà đám người Ngụy Nam không hiểu, có vẻ như là xin lỗi. Nhưng bọn họ không hề nhúc nhích, ngơ ngẩn ngồi dưới đất, vây xung quanh chiếc nhẫn bạch kim.
Tin tức truyền về nước, phản ứng đầu tiên của mỗi vị quan chức đều là nghi ngờ. Có đúng không? Xác minh chưa? Khi đã xác định rồi thì bọn họ trầm mặc một hồi lâu. Hôm đó Lâm Thiển tan trường như ngày thường. Đại học năm thứ tư, các sinh viên khác đang bận rộn với kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh. Cô có tên trong danh sách đề cử nên chỉ cần tốt nghiệp là được, cho nên việc học tương tối nhẹ nhàng. Trương Khai chờ ở trường học như mọi ngày. Lúc bước lên xe, Lâm Thiển còn trêu chọc anh, “Anh Trương, gần đây cô em gái đồng hương nho nhỏ của anh không mang quà tới nữa sao?”
“Không có... không có...” Trương Khai cũng như mọi khi, không quen bị trêu chọc, nhắc đến là đỏ mặt. Xe khởi động, Lâm Thiển cảm thấy khác thường. Cô thấy Trương Khai lái xe không ổn định như thường ngày, “Anh Trương, anh làm sao vậy?”
Trương Khai không quay đầu lại. Lâm Thiển nghển đầu nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy mặt anh đã đầy nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...