Bởi cái gọi là “dựa lưng vào cây to dễ hóng mát”, mặc dù công ty giải trí Minh Nghiệp dưới trướng Cổ Nghiệp chỉ mới thành lập trong ba năm ngắn ngủi, nhưng danh tiếng và độ ảnh hưởng không ngừng tăng vọt, hiện tại đã D trở thành công ty giải trí hàng đầu trong nước với quy mô lấn át cả ông trùm giới giải trí là Hoa Nghệ. Trước kia, Hoa Nghệ độc quyền. Bây giờ, Minh Nghiệp đã vùng lên, trở thành nỗi uy hiếp lớn nhất của Hoa Nghệ. Với diễn viên mới như Phương Tiểu Hi mà nói, có thể được cả hai công ty này vừa ý thì quả thật rất may mắn.
Sở Dương nói không sai, Phương Tiểu Hi là một khối vàng bị chôn vùi dưới đáy hồ, một khi đào lên, đương nhiên sẽ tỏa sáng, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều người tranh giành cô. Cổ Nam Hách hối hận vì đã không nghe lời Sở Dương mà ký hợp đồng với cô vào lúc đó, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không thụ động thế này. Trợ lý Lục Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ lo lắng của Tổng giám đốc nhà mình thì tò mò hỏi: “Cổ tổng, sao đột nhiên anh lại muốn tiếp nhận Minh Nghiệp vậy?” Cổ Nam Hách lườm cậu ta một cái, không trả lời. “Chuyện của tổng công ty đã đủ khiến anh bận rộn rồi, anh cần gì phải ôm thêm việc vào người? Huống chi, anh không sợ trong lòng Trương tổng có khúc mắc sao?”
“Anh ta thì có khúc mắc gì chứ? Anh ta vốn chỉ là quản lý tạm thời mà thôi. Cậu bớt nói nhảm đi, mau xem thử Phương Tiểu Hi đã trả lời chưa.”
“Vâng.”
Lục Hạo Nhiên không dám lắm lời, vội vàng mở hộp thư ra, “Cố tổng, cô Phương vẫn chưa trả lời.” Cố Nam Hách lại đi tới đi lui vài bước, rốt cục cũng không nhẫn nại được nữa. “Ấy, Cố tổng, anh định đi đâu vậy?” “Dừng lại, cậu không cần đi theo.” “O...” Cố Nam Hách bỏ lại tất cả mọi người, một thân một mình lái xe đến nhà Phương Tiểu Hi. Anh thừa nhận, anh đối xử với cô gái này có hơi khác thường. Hễ gặp mặt là anh muốn tổn thương cô, nhưng không gặp thì lại thương nhớ. “Alo, Phương Tiểu Hi, là tôi, Cổ Nam Hách đây.”
Lúc nhận điện thoại của anh, Phương Tiểu Hi đang tưới hoa ở ban công. Cô hơi bất ngờ, “Chào anh, có việc gì không?”
Giọng điệu hờ hững này làm Cố Nam Hách vô cùng khó chịu, “Sao chỗ ở của cô khó tìm vậy, thật cũ nát! Đây là chỗ con người có thể ở được sao?”
Phương Tiểu Hi nghe xong liền để bình tưới xuống, kiễng chân nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy dưới lầu có một chiếc xe sang trọng không phù hợp với nơi này đang đỗ ở lối nhỏ. Đó chẳng phải là xe của Cố Nam Hách sao?
Cô thầm than trong bụng, thật ra con người của Cố Nam Hách không xấu, chỉ là tính cách quá kiêu ngạo, miệng quá thối! Cô chưa đến nỗi chán ghét, nhưng cô thật sự không thích anh ta. “Con người không ở được, vậy chúng tôi đều là quỷ sao?” Cô không khách sáo phản bác lại. Cổ Nam Hách có vẻ không vui, chuyển đề tài, “Bây giờ cô có ở nhà không?”
“Nói chuyện qua điện thoại cũng như nhau thôi mà.”
“Tôi đã đến nhà tìm cô rồi, cô xuống đây đi” “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói qua điện thoại cũng được mà.” “Này, sao cô lại không biết tốt xấu thế hả? Cho cô chút nước màu là cô muốn mở luôn xưởng nhuộm rồi hả?”
Phương Tiểu Hi không muốn tiếng nói chuyện điện thoại làm ảnh hưởng đến mẹ đang nghỉ ngơi, cho nên hạ giọng nói: “Nếu anh tìm tôi để ký hợp đồng vậy thì anh về đi. Tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.”
“Cô...” Cổ Nam Hách tức giận xuống xe, ngẩng đầu lên ban công lầu hai, gọi to: “Phương Tiểu Hi, cô xuống đây cho tôi!” Phương Tiểu Hi giật mình, vội vàng ló đầu ra ngoài, dùng tay ra dấu im lặng, còn trừng mắt cảnh cáo anh ta đừng gọi tên cô nữa.
Cổ Nam Hách cười đắc ý trong điện thoại, “Hoặc là cô xuống đây, hoặc là tôi lên đó, hai chọn một.” Phương Tiểu Hi hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Anh đợi chút, tôi lập tức xuống ngay.” Cô vào phòng nói với mẹ một tiếng, lấy cớ đi vứt rác để ra ngoài. Cổ Nam Hách đứng chờ ở cổng chính, nghiêm chỉnh đứng khoanh tay trước ngực. Người biết chuyện thì biết anh đang chờ người, người không biết còn tưởng anh ta đến đòi nợ. Phương Tiểu Hi nhanh chóng xuống nhà, trong tay còn cầm một túi rác to. Cô cố ý phớt lờ Cố Nam Hách, chỉ thoáng nhìn lúc đi ngang qua anh, “Thần giữ cửa, xe của anh cản đường kia, mau lái đi đi.”
Cố Nam Hách chỉ cảm thấy bên người có một làn gió nhẹ thổi qua, cô gái này vậy mà cứ lướt qua người anh như thế.
“Này, Phương Tiểu Hi, cô dựa vào đâu mà chảnh vậy?” Ông đây không phục! Phương Tiểu Hi không dừng bước, chỉ quay lại nói một câu, “Không phải cố tổng anh mới là người chảnh nhất sao?”
Bên góc tường phía trước là thùng rác, cô thuận thể vứt túi rác vào đó, Cổ Nam Hách càng nhìn càng tức, cô xuống đây không phải vì mình, mà là để vứt rác?
Cổ Nam Hách hít sâu, cố gắng nhẫn nhịn, “Được rồi, chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
“Liên quan đến chuyện ký hợp đồng à?”
“Anh nghe không hiểu hả? Tôi nói là tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.” Cổ Nam Hách lười cãi nhau với cô, vừa mở miệng đã đưa ra đãi ngộ vô cùng hấp dẫn, “Mười năm, tôi sẽ cho cô hết tất cả tài nguyên tốt nhất của Minh Nghiệp. Mỗi năm tôi sẽ có ít nhất hai bộ phim cho cô đóng vai chính, gameshow đang hot cũng cho cô luôn. Nếu cô muốn đóng phim truyền hình cũng không thành vấn đề, tất cả đều làm theo sở thích của cô. Chúng tôi sẽ thuê người định hình phong cách và lối đi riêng cho cô.”
Thế nhưng, rõ ràng Phương Tiểu Hi không hề bị lay động, còn nói tiếp một câu: “À, điều kiện của Hoa Nghệ đưa ra cũng không kém cạnh. Mà rốt cuộc anh có lái xe đi không? Anh đang cản đường đấy, anh biết không?”
Cố Nam Hách: “...”
Anh cảm thấy cô gái này đang cố ý!
Hoàn toàn là cố ý! Thế là, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm tới cùng, anh đột nhiên chạy tới túm lấy cổ tay cô, sau đó kéo cô nhét vào xe.
Đương nhiên Phương Tiểu Hi sẽ không ngoan ngoãn tuân theo, “Này, anh làm gì vậy? Làm cái gì?”
“Đi vào, nếu không tôi lên nhà cô đấy!” Phương Tiểu Hi thở dài nặng nề, được thôi, nói chuyện thì nói chuyện. Nơi này là khu vực Chính phủ phân chia phá dỡ, các cửa hàng và nhà hàng xung quanh đã dời đi, hoàn toàn không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện. Cho nên cố Nam Hách đành phải lái xe đến công viên bên cạnh.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Cổ Nam Hách lại bắt đầu chê bai, “Này, không phải mẹ cô vừa mới giải phẫu sao? Tôi đã nói với cô rồi mà, sao không đưa bà ấy đến một nơi tốt hơn? Không phải cô đã nhận thù lao động phim rồi à? Cô có cần phải keo kiệt đến mức này không?”
Phương Tiểu Hi nở nụ cười khinh thường, “Hừ, Cố thiếu gia, anh không biết rõ giá nhà ở thành phố B hay là không biết rõ thù lao của tôi vậy? Tôi là một diễn viên mới không tên không tuổi, dù diễn vai nữ chính thì thù lao cũng không thể mua nhà ở thành phố B được, thậm chí cả tiền đặt cọc cũng không đủ.”
“Không thể mua?”
“Không thể!”
“Vậy là Sở Dương keo kiệt rồi! Thế thì cô mau ký hợp đồng với tôi đi, tôi bảo đảm sang năm cô sẽ mua được nhà lớn.”
“Người đại diện của Hoa Nghệ cũng nói vậy.”
Cổ Nam Hách có chút không nhịn được, cảm xúc sắp bùng nổ, “Là người nào của Hoa Nghệ vậy? Bên trên còn có ông chủ không? Có chịu trách nhiệm cho những gì mình nói không? Có thể bảo đảm vững chắc như tôi không?”
Phương Tiểu Hi buồn cười bởi dáng vẻ tức giận của anh. Không khí cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, lá cây xào xạc, tiếng cười như chuông bạc của cô gái trẻ vang lên trong công viên nhỏ này nghe hết sức linh hoạt kỳ ảo, Cổ Nam Hách ngây người nhìn vài giây. Dáng vẻ khi cười rộ lên của cô trông thật xinh đẹp, tim anh không khỏi đập loạn mấy nhịp, có cảm giác như bị điện giật, tê tê dại dại. “Cô... cô... cười cái gì?” Anh vụng về hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...