Cổ Nam Hách ngồi phía trước im lặng lái xe, nhớ lại chiếc xe giá rẻ của cô và cuộc điện thoại lúc cô nhờ cậy hàng xóm xung quanh.
Anh bỗng nhiên hiểu được, vì sao khi quay phim ở thành phố B, có muộn và mệt mỏi cách mấy cô cũng phải về nhà; vì sao túng quẫn mà cô vẫn muốn mua xe. Hóa ra, cô mua xe là để lúc mẹ đột ngột xảy ra chuyện gì đó sẽ có phương tiện giao thông nhanh hơn để đưa mẹ đến bệnh viện. Nhưng mặc dù thiếu tiền cô cũng không hùa theo Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam. Anh rất khâm phục cổ về điểm này.
Khâm phục? Cổ Nam Hách âm thầm “hứ” một tiếng, dạ xoa cái thì có gì tốt mà đáng khâm phục chứ?!
Lâm Thiển: “Vậy bây giờ chị có tiền làm phẫu thuật cho dì không?”
Phương Tiểu Hi: “Có, đạo diễn Sở đã trả cát-xê cho chị rồi, cũng đủ để chị thanh toán tiền phẫu thuật cho mẹ.” Lâm Thiển: “Nếu không đủ thì chị cứ tìm em.”
Phương Tiểu Hi: “Cảm ơn em.”
Lâm Thiển: “Chị đừng khách sáo.” Bốn người thuận lợi lên máy bay, khi về đến thành phố B đã là 12 giờ đêm. Cố Đông Quân xuất hiện ở lối ra phi cơ, vừa thấy Lâm Du, mặc dù không có cử chỉ thân mật khoa trương, nhưng ánh mắt lại dạt dào yêu thương. Những người khác trong mắt anh chỉ là vật trang trí, Lâm Du mới là người duy nhất. So với Lâm Du thì Lâm Thiển khá cô đơn, chỉ có Trương Khai tới đón, lại còn không mang theo tin tức gì của Cố Thành Kiêu. Sau khi Phương Tiểu Hi xuống máy bay liền gọi điện thoại cho bệnh viện. Y tá nói cho cô biết là mẹ cô vẫn đang phẫu thuật, có vài giấy tờ vẫn chờ cô ký tên.
Cổ Nam Hách cũng có tài xế tới đón. Có điều, anh lại rất lịch sự chủ động đề nghị muốn đưa Phương Tiểu Hi đến bệnh viện trước. Mặc dù đã khuya, nhưng đèn đường thành phố vẫn sáng trưng như ban ngày. Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đêm mênh mông vô tận, đèn đường đứng lặng lẽ như người bảo vệ trung thành, ngang nhiên bất động bảo vệ đất đai này. Thời gian dường như dừng lại tại đây, khiến người ta không nhận ra nó vẫn đang trôi qua.
Trên xe, Phương Tiểu Hi mệt mỏi đến mức không thể mở mắt ra. Cô bấm vào cùi chỏ mình để qua cơn buồn ngủ. “Nửa tiếng nữa mới đến bệnh viện, cô chợp mắt chút đi. Khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Phương Tiểu Hi quay sang nhìn Cổ Nam Hách. Người này ấy hả, cao ngạo thì cao ngạo, vô sỉ thì vô sỉ, nhưng cũng là người tốt.
Thế là cô từ từ dựa vào cửa sổ xe, nhẹ giọng hỏi: “Sao bỗng nhiên anh có lòng tốt muốn chở tôi vậy?” Cổ Nam Hách nói bằng giọng bất mãn, lên án: “Tôi lo người nào đó lại mách lẻo với chị tôi, nói tôi đưa tiễn nửa đường thì vứt bỏ, không chịu trách nhiệm.”
“Tôi không có mách lẻo.” Phương Tiểu Hi lập tức giải thích, “Về chuyện của người tài xế lần trước, sau đó cảnh sát lại đến đoàn làm phim tìm tôi tra hỏi, thế nên đạo diễn Sở mới biết. Chị ấy hỏi tôi rốt cuộc anh có đưa tôi về đến nhà hay không, chẳng lẽ tôi lại nói dối chị ấy?”
“Chị ấy hỏi tường tận vậy à?”
“Chị ấy chính là hỏi vậy đó, đủ thấy chị ấy hiểu rõ anh cỡ nào. Tôi nghĩ, chắc anh hay bỏ gái giữa đường lắm nhỉ?” “...” Cổ Nam Hách tức đến siết chặt nắm tay, “Không có, tôi toàn bảo tài xế đưa các cô ấy đến khách sạn.”
Phương Tiểu Hi cố ý tỏ vẻ bừng hiểu ra, “Thì ra là thế.” “... Gì mà thì ra là thế.” Cố Nam Hách muốn giải thích, thế nhưng dường như giải thích thế nào cũng càng tô càng đen, “Tôi đâu biết nhà mấy cô ấy ở đâu, con gái uống say mèm, không đưa đến khách sạn thì đưa đi đâu?... Này, cô đừng hiểu lầm nhé.”
“Đâu có, là Tổng giám đốc Cố anh hiểu lầm mà, tôi đầu hiểu lầm anh cái gì.”
Tài xế tò mò nhìn vào kính chiếu hậu, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thiếu gia bị “ăn quả đắng” trước mặt con gái.
Vốn chỉ định đưa cô đến bệnh viện là đi ngay, nhưng Cổ Nam Hách cũng không rõ mình bị gì nữa, chẳng những gửi vali hành lý giúp cô, mà còn ngồi đợi với cô ở ngoài phòng phẫu thuật.
Đã qua nửa đêm, ngoài bọn họ ra thì trong hành lang chẳng có ai. Thỉnh thoảng chỉ có vài cô y tá đi qua, vô cùng quạnh quẽ.
Mặc dù Phương Tiểu Hi không muốn làm phiền anh, nhưng trong hành lang âm u lạnh lẽo này, có người ngồi chung với mình cũng là một sự cổ vũ lớn lao.
Hai người cứ thể ngồi sóng vai trên ghế, Phương Tiểu Hi nhẹ giọng nói: “Anh về đi Tổng giám đốc Cố, mình tôi cũng được.” “Tôi ngủ muộn quen rồi, về sớm cũng không ngủ được.” “Không ngủ được thì anh tìm mấy cô bạn gái ngủ cùng đi.”
“... Tôi không có bạn gái.”
“À, bạn giường.”
Nhìn thấy Cổ Nam Hách lại tỏ vẻ giận dữ, Phương Tiểu Hi vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi nợ anh hai câu cảm ơn, lần trước anh giúp tôi, tôi vẫn chưa chính thức cảm ơn anh một tiếng, lần này anh lại giúp tôi, cảm ơn anh.”
Cổ Nam Hách mát dạ trong lòng, “Cảm ơn không phải chỉ nói miệng, phải hành động thực tế.”
“Vậy nếu tôi nói tôi muốn mời anh ăn cơm, nhưng lại kéo dài lâu thật lâu vẫn không thực hiện được, thế chẳng phải lại càng không có thành ý hơn sao?” “Tôi không vội, khi nào cô rảnh thì mời cũng được.” Choáng luôn, tôi chỉ ví dụ vậy thôi, đâu có mời anh đi ăn thật. Nói đến nước này, Phương Tiểu Hi cũng không tiện từ chối, “Được rồi, miễn là Tổng giám đốc Cô không chế, tôi sẽ mời anh ăn cơm để tỏ lòng biết ơn vậy.” Lúc này sắc mặt của Cổ Nam Hách mới chuyển từ âm u sang trong xanh. Ai cũng thích nghe lời hay tiếng ngọt, đặc biệt là người quen nghe lời ngọt giống anh. Phương Tiểu Hi tươi cười với anh, tinh thần anh liền sảng khoái lên.
Thời gian dần trôi qua, trong phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh, ngoài hành lang lại càng yên tĩnh hơn. Phương Tiểu Hi thực sự không chống nổi mí mắt nặng trĩu, từ từ gục đầu xuống. Cố Nam Hách thấy đầu cô rũ xuống bên nâng bả vai lên, để đầu của cô ngả vào vai mình. Có chỗ ngả vào, Phương Tiểu Hi yên ổn ngủ thiếp đi. Cô thực sự quá mệt mỏi! Cố Nam Hách không nhúc nhích, ngay cả chính anh cũng không hiểu nổi hành động của mình.
Dần dần, anh cũng buồn ngủ, thoáng nghiêng đầu tựa vào đầu Phương Tiểu Hi mà chợp mắt. Cho đến khi Đèn trong phòng phẫu thuật phụt tắt, bác sĩ đẩy cửa đi ra. Phương Tiểu Hi lập tức bừng tỉnh, nhanh như chớp chạy đến trước mặt bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”
Bác sĩ cũng mệt mỏi, trong mắt đầy tia máu, giọng nói cũng khàn đi, “Ca phẫu thuật rất thành công. Chúng tôi đã thay van tim bị xơ cứng của mẹ cô thành van cơ học. Hiện tại bà ấy cần phải nằm trong phòng hồi sức để theo dõi thêm 24 giờ nữa. Cô có thể về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn, cảm ơn.”
Bác sĩ rời đi, ca mổ dài đã hút hết toàn bộ tinh thần và thể xác của các bác sĩ.
Cổ Nam Hách thở phào nhẹ nhõm, “Lần này yên tâm rồi nhé, hay là tôi đưa cô về?”
Phương Tiểu Hi lắc đầu, “Xa lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi sợ sẽ không chạy tới kịp. Tôi sẽ tìm một khách sạn ở gần đây.”
“Cũng được, đi thôi, tôi dẫn cô đi thuê phòng.”
Vừa nói ra câu này, hai người nhìn nhau, ngượng ngùng một hồi. Mặt Cố Nam Hách đỏ rần, “Khụ khụ, đừng suy nghĩ lệch lạc được không? Thuê phòng để ngủ thôi mà, cô nghĩ gì vậy?”
Phương Tiểu Hi cười nhẹ, “Rõ ràng là tự anh nghĩ bậy.” Trong đêm khuya yên ắng và hơi se lạnh, hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi bệnh viện, cùng nhau lên xe, lại cùng nhau đi vào một khách sạn, bị paparazzi luôn mai phục bên ngoài bệnh viện chụp lén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...