Lâm Thiển dễ dàng hẹn Lâm Du ra ngoài mà không cần phải có lý do. Bình thường hai người hẹn nhau chỉ cần một cú điện thoại là xong.
Tại trung tâm thương mại, hai người vừa dạo vừa tán gẫu, lúc đi lúc dừng, rất thoải mái. Vết thương ở cằm Lâm Du đã lành hẳn, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân, trông cô còn có vẻ rất đáng yêu. Vì chỉ tự tiêu cho nên vết khâu không cần cắt chỉ. Kỹ thuật của bác sĩ không tệ, miệng vết thương khá bằng phẳng, chẳng qua muốn mất sẹo hẳn thì còn cần một khoảng thời gian. “Gần đây chị ở chỗ anh Cả quen chưa?” “Ừ, quen rồi.” Lâm Thiển mang tâm lý vừa thảo luận vừa nghiên cứu, dò hỏi: “Này, chị và anh cả tiến tới bước nào rồi?”
Lâm Du nhìn thấy ánh mắt gian tà của Lâm Thiển thì biết ngay cô muốn hỏi cái gì, trả lời: “Chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Haizz, có lúc suýt thành rồi, vậy mà anh ấy lại bảo thời cơ chưa tới. Chị cũng phục anh ấy luôn.”
“... Không phải chứ, hai người đã ở chung lâu như vậy rồi mà còn chưa làm chuyện đó sao?”
Lâm Du hơi xấu hổ. Không giống với Lâm Thiên, phụ nữ kết hôn đều lập tức trở thành kẻ lão luyện, Lâm Du vẫn còn là một người mới chân ướt chân ráo mà thôi, “Em nhỏ tiếng chút được không? Giữa nơi công cộng, đừng có nói to như vậy!”
Lâm Thiển thấp giọng, không ngừng tò mò, hỏi: “Không phải anh ấy có vấn đề chứ?”
“Khụ khụ, chắc không đâu.” Tuy rằng chưa đến bước cuối cùng nhưng cô cũng cảm nhận được, chắc không phải vấn đề về độ cương đâu.
Lâm Du đỏ mặt nói: “Anh ấy nói anh ấy trân trọng chị, không thể tùy tiện phát sinh quan hệ. Nói thật, nếu xem mấy ngày qua là thử thách đối với anh ấy thì xác thực anh ấy là một chính nhân quân tử hiếm có.” “...” Không hiểu sao Lâm Thiển cảm giác như bị đâm một dao. Nên nhớ rằng, ngay buổi tối đầu tiên gặp mặt, Cố Thành Kiêu đã ăn cô sạch sành sanh rồi. Chẳng phải điều này có nghĩa là, Cố Thành Kiêu vốn không trân trọng cô sao? Khoảng thời gian gần đây Lâm Thiển tương đối mẫn cảm và đa nghi. Vừa nghĩ tới chuyện Cố Thành Kiêu có thể tùy tiện quan hệ với một cô gái xa lạ, cô lập tức khó chịu.
Cô nghĩ, nếu người lúc đó không phải cô mà là một cô gái khác, anh có phát sinh quan hệ với cô ta hay không? Không so sánh thì sẽ không bị tổn thương, Lâm Thiển càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy Cố Thành Kiêu chưa bao giờ chính miệng nói yêu cô. Có lẽ, anh chưa từng thật lòng yêu cô.
“Em sao vậy? Đột nhiên mất hứng à?” Uất ức của Lâm Thiển trào lên tận miệng, cô rầu rĩ oán than: “Không có, em cảm thấy anh Cả đối với chị thật tốt. Cố Thành Kiêu là đồ không có lương tâm, biết bao lâu rồi mà không hề nhắn tin cho em, càng nghĩ càng bực.” Lâm Du tốt bụng an ủi: “Công việc của Thủ trưởng Cố đặc thù mà. Chẳng lẽ em không biết, lúc bọn em ở bên nhau, thức ăn cho chó ném ra tới tấp, nhiều đến nỗi mọi người đều phải bó tay sao?”
“Nhưng bọn em cũng không tốt bằng anh chị ở bên nhau mỗi ngày. Tuy rằng em và anh ấy kết hôn hai năm, nhưng thời gian ở bên nhau quá ít. Hơn nữa, sau này tình trạng cũng sẽ không thay đổi. Chị nói xem, em có giống người vợ hữu danh vô thực hay không?”
Lâm Du không nhịn được, trêu chọc: “Ai ui, này, em đang thiếu thuế nông nghiệp nên oán trách phải không?”
“...” Sao cô có cảm giác bị vạch trần vậy nhỉ? “Ha ha ha, bị chị nói trủng rồi chứ gì? Lâm Thiển, hóa ra em là người như vậy!”
“...” Cô không thể phản bác câu nào. Cười xong, Lâm Du nghiêm túc khuyên nhủ: “Được rồi, trước đây em cũng đâu có nghĩ như vậy. Chẳng phải lúc đó em luôn thấu hiểu và ủng hộ công việc của anh ấy sao? Anh ấy ra tiền tuyến vì đất nước, em ở phía sau trông chừng tổ ấm. Sao hôm nay em lại oán trách rồi?”
Lâm Thiển như bong bóng xì hơi, thở dài thườn thượt: “Haizz, chắc là do xa nhau lâu quá nên em nhớ anh ấy. Chị yên tâm đi, em nghĩ ngợi lung tung mà thôi.”
Nói được vài câu, hai người đã đi đến cửa hàng nội y. Lâm Thiển chợt kích động, kéo Lâm Du đi vào: “Đến đây, đến đây, cửa hàng này có đồ lót tốt lắm.” “Gì vậy, chị không thiếu đồ lót.”
“Ha, ai bảo chị mua đồ lót bình thường. Em đang nói cái kia cơ.” Nhìn theo hướng ngón tay Lâm Thiển chỉ, Lâm Du thấy bộ nội y tình thú mặc trên người của người mẫu. Cô lập tức giữ Lâm Thiển lại: “Thôi đi, chị không cần đâu.” “Tin em đi, chị chắc chắn sẽ cần.” Lâm Thiển cầm một bộ nội y treo trên giá, ướm thử trên người Lâm Du.
Lâm Thiển còn đùa: “Không phải chị nói hai người chỉ còn kém một bước cuối cùng hay sao? Đêm nay mặc cái này, em đảm bảo hai người sẽ không còn kém bước nào nữa. Ha ha!”
Mặt Lâm Du lại đỏ đến tận mang tai.
Sau khi mua nội y, hai người còn dạo cửa hàng nữ trang, rồi lại đến tiệm làm tóc. Lâm Thiển lấy cớ muốn tăng sức hấp dẫn cho Lâm Du mà thay đổi phục sức cho cô từ đầu đến chân.
Đương nhiên, vì không để cho Lâm Du hoài nghi mà bản thân cô cũng phải tân trang từ trên xuống dưới. Phụ nữ theo đuổi cái đẹp không bao giờ có điểm dừng. Khoảng xế chiều, Cố Đông Quân gọi điện tới: “Tiểu Du, đêm nay anh phải tăng ca, em tự lo cơm chiều nhé.” “Vâng, cũng được. Em đang ở cùng Tiểu Thiển” “Ừ, vậy anh cũng an tâm. Anh sẽ cố gắng về nhà sớm với em.” “Da.”
Mọi chuyện đều giống như trùng hợp, đúng lúc Cố Đông Quân tăng ca, đúng lúc Lâm Thiển bảo đã đặt trước nhà hàng cao cấp, không thể hủy bỏ. Vậy là cô và Lâm Thiển hẹn hò cùng nhau.
Trời tối dần, hai người ăn cơm tại nhà hàng, trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất. Nơi này có cảnh đêm đẹp nhất, đầu bếp nổi danh nhất, đúng là trải nghiệm tuyệt vời của cả vị giác và thị giác.
Tường kính 360 độ, bao quanh bốn phía. May mà là buổi tối, bằng không với độ cao này thôi cũng đủ làm người ta hoa mắt chóng mặt.
Phòng bếp ở giữa nhà hàng theo kiểu mở. Mặt bàn là một vòng tròn rất lớn bày đủ các loại mỹ thực, hẳn là vừa mới nấu xong.
Lâm Du: “Oa, chị nghe tiếng nhà hàng này lâu rồi. Nếu là ban ngày thì chị không dám tới đâu. Bây giờ chỉ còn không dám nhìn xuống dưới đây này, cao quá đi!” Lâm Thiển: “Nghe nói cảnh đêm ở nhà hàng này đẹp nhất thủ đô, rất khó đặt được bàn. Em định rủ Cố Thành Kiêu đi chung, ai ngờ anh ấy không về. Chị may lắm đấy nhé!”
Lâm Du: “Ha ha, cảm ơn... Nhưng nơi này khó đặt bàn lắm hả? Sao chị thấy ở đây chẳng có ai, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Lâm Thiển giật thót tim: “À ha ha, vậy hả... Thế thì đây nhất định là chiêu trò kinh doanh rồi. Cái gì mà khó đặt chỗ, cái gì mà phải đặt trước nửa năm mới được, đúng là lừa người ta!”
Lâm Du: “Như vậy cũng tốt, rất yên tĩnh. Em xem đi, trăng bên ngoài đẹp biết mấy.” Lâm Thiển thầm thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, ừ, ừ.”.
Cách giờ hẹn còn 5 phút, Lâm Thiển đứng dậy muốn đi phòng vệ sinh.
“Đi chung đi, cả sảnh lớn chỉ còn mình chị, thấy kỳ kỳ sao ấy.” Lâm Thiển sợ kế hoạch bị phá hỏng, khiêu khích Lâm Du: “Ha ha, không ngờ lá gan chị nhỏ như vậy. Tâm chính không sợ gian tà, chẳng lẽ chị làm chuyện gì thẹn với lòng sao?”
“Làm gì có, chị đây cóc sợ.”
“Ha, em đi làm đại sự đây. Gần đây em hơi bị táo bón, chắc hơi lâu đấy, chị ở đây chờ em nhé.” Lâm Du trợn mắt, trách móc: “Lâm Thiển, em buồn nôn quá đi!”
“Chị buồn nôn, em vui ruột.” Dứt lời, cô lập tức co giò bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...