Cằm Lâm Du sưng đỏ, mặt cũng đỏ. Tư thế này khiến tình cảnh của hai người vừa ngượng ngùng vừa mập mờ.
Cô càng ôm chặt mình, hơi thở của Cố Đông Quân lại càng rối loạn. Anh chẳng biết phải đặt tay ở đâu, rõ ràng là đang nghiêm túc lau người cho cô, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Tuy rằng lúc bọn họ ở bên nhau, bình thường cũng sẽ có vài hành động thân mật, nhưng họ chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.
Không phải Cố Đông Quân không muốn, mà là anh trân trọng. Anh không muốn cô cảm thấy anh để cô ở lại đây là vì ham muốn nam nữ cá nhân. Hơn nữa, cô bị thương vừa mới khỏi. Dù anh có muốn cũng không thể không để ý đến tình trạng sức khỏe của cô.
Bắt đầu từ khi hai người ở chung, mỗi ngày anh đều nghĩ tới chuyện ấy. Mỗi ngày anh đều vừa đau khổ, vừa vui sướng, mỗi ngày đều chờ đợi đến khi có khỏe mạnh trở lại.
Không dễ gì mới đợi được vết thương lành lặn, anh không ngờ cô lại bị Chu Mạn Ngọc làm bị thương.
Ngoại trừ đau lòng vì cô bị thương, anh còn cảm thấy tức giận.
Loại tức giận này chẳng thể nói ra, chỉ có thể nuốt vào bụng. “Đừng ôm chặt thế, để anh xem còn vết thương nào không?” Lâm Du ngại ngùng xoay người sang chỗ khác: “Đã nói là không có, em tự lau người tiếp được. Anh ra ngoài đi.” “...” Hai bàn chân Cố Đông Quân nặng như quấn chì, đứng yên bất động: “Để anh lau, không sao đâu.”
“Anh không sao, nhưng em có sao.”
“Có sao cái gì?”
“...” Lâm Du ấp úng, nói không nên lời: “Thì là... thế này không ổn... Ai da, em tự lau được, anh ra ngoài trước đi!”
Hai chân Cố Đông Quân hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt cũng không hề di chuyển: “Không đi.”
“Anh...” Mặt Lâm Du giống như quả táo chín đỏ, đôi tai cũng đỏ bừng. Cố Đông Quân ôm cô từ sau lưng, môi mỏng dán lên gáy, từ từ chuyển đến vành tai. Lâm Du như bị sét đánh, dòng điện di động theo cánh môi của anh. Đôi môi ấy mềm mại, lành lạnh, còn khiến cô ngứa ngáy khi nó lướt qua cổ cô.
Không như những lần hôn môi trước, hiện giờ cô cảm nhận được sâu sắc cảm giác lửa nhỏ bùng cháy. Khoảnh khắc tâm tư anh dấy động, tâm tình cô cũng bén lửa theo sau, cùng nhau bùng cháy.
Trai đơn gái chiếc cùng sống chung nhà, trong phòng tắm, nửa khỏa thân, hôn môi. Từng cụm từ đầu đến cùng một lượt, chẳng khác gì củi khô gặp lửa. Cố Đông Quân cũng không muốn làm chính nhân quân tử. Sống cũng đã sống chung, ngủ cũng đã ngủ chung, anh còn làm Liễu Hạ Huệ làm gì? Anh ngồi bên cạnh bồn tắm lớn, xúc động kéo cô đến gần, đôi môi bất chấp hôn lên môi cô. “Ừm... Đau...” Trong giây phút môi bị anh hôn, cằm lập tức truyền đến cơn đau nhức, Lâm Du vội đẩy anh ra.
“...” Mắt Cố Đông Quân tràn đầy dục vọng nồng đậm, nhưng cô vừa mới kêu đau thì anh đã không thể tiếp tục được nữa.
“Xin lỗi làm em đau rồi, để anh xem có sao không.” Anh vội vàng nâng cằm cô lên, cẩn thận xem xét chiếc cằm, còn thổi thổi vài cái: “Không sao cả, còn đau không?”
Lâm Du khóc nấc lên: “Còn.”
Cố Đông Quân không đành lòng, thở dài nặng nề. Anh cúi đầu, trán kề trán, mũi kề mũi. “Sẽ mau lành thôi, anh lại nhịn thêm vài ngày vậy.”
Lâm Du dở khóc dở cười: “Thật ra em cũng không sao mà.” “Suyt...” Cố Đông Quân đau khổ ngắt lời cô: “Đừng dụ dỗ anh! Em không nên thử thách định lực của một người đàn ông bình thường.” Lâm Du mím môi cười yếu ớt. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng trao mình cho anh rồi, vậy mà anh lại chần chừ lần nữa. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể
Cố Đông Quân hít sâu vài cái, mắt không dám nhìn vào ngực cô: “Em tự lau đi, anh ra ngoài, không làm được thì gọi anh.”
Lâm Du đùa: “Gọi anh vào làm gì?”
“... Em cố ý.”
“Đúng đấy, vậy thì sao nào?”
Cố Đông Quân thực sự muốn ăn Lâm Du ngay lập tức, nhai cô không còn một mảnh xương, hòa tan cô vào tận xương tủy mình.
“Em đợi đấy!” Anh lặp lại, vừa uy hiếp, vừa nhắc nhở: “Đợi vết thương lành rồi, em đợi đấy cho anh!” Lâm Dụ cười xấu xa: “Ừm, em đợi anh.”
“...” Không xong rồi, anh phải ra ngoài thật nhanh.
Tuy rằng không nỡ, nhưng cuối cùng Cố Đông Quân cũng đành phải đi ra. Vừa ra ngoài, anh đã lập tức vặn vòi nước trong bồn rửa, vỗ nước lạnh lên mặt.
Sau khi Lâm Thiển chia tay với Lâm Du ở bệnh viện, cô bị vây trong tâm trạng phấn khích. Cố Thành Kiêu đã về đội, vậy chẳng phải chứng tỏ rằng anh sắp về nhà rồi sao? Cô thường xuyên nhìn điện thoại, xem có cuộc gọi hoặc tin nhắn nào không. Mặc dù mỗi một lần đểu là thất vọng, nhưng lại càng khiến cô thêm chờ mong và phấn khích.
Nhưng đã ba ngày trôi qua mà cô chẳng nhận được một cuộc gọi hay bất kỳ tin nhắn nào. Từ phấn khích đến bình thản, từ bình thản đến thất vọng, cô càng hi vọng bao nhiêu, lại càng thất vọng bấy nhiêu. Sau khi Đội trưởng Ninh trở về, nhất định anh ấy sẽ nhắc với Cố Thành Kiêu rằng mình đã gặp cô trong bệnh viện. Chẳng lẽ thời gian gửi một tin nhắn WeChat cũng không có sao? Anh thật sự bận đến thế à?
Khi phụ nữ nghĩ ngợi lung tung thì đến bản thân cũng phải khiếp sợ, đặc biệt là phụ nữ đang lúc tức giận.
Lâm Thiển đang lướt Weibo thì tình cờ đọc được một bài viết Súp gà cho tâm hồn, tiêu đề là “Dựa vào tốc độ trả lời tin nhắn mà biết được người đàn ông ấy có yêu bạn không.” Tiêu đề kiểu này quả thật đánh trúng tim đen của cô. Cô lập tức bấm vào, câu đầu tiên chính là Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta sẽ trả lời tin nhắn của bạn trong vòng một giây.
Trả lời trong vòng một giây hả, vậy thì ngay cả tư cách gửi tin nhắn cô cũng không có. Cô đọc tiếp, câu thứ hai viết thế này Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta không thể không có thời gian để gọi cho bạn một cú điện thoại hay nhắn cho bạn một tin nhắn. Nếu anh ta yêu bạn, cho dù là đang đi nhà xi, anh ta cũng nhất định sẽ liên lạc với bạn.
Lâm Thiển bắt đầu xù lông. Đây không phải là tâm trạng bây giờ của cô sao?! Anh biết rõ cô ở nhà đợi chờ sốt ruột, vậy mà chẳng có chút tin tức nào. Đây không phải là cố ý ghẻ lạnh cô sao? Hay là anh cố ý không muốn về nhà? Chẳng lẽ anh không yêu cô?
Lúc phụ nữ nghĩ ngợi lung tung thì ngay cả bản thân cũng phải khiếp sợ. Cô sợ tới mức ngày rơi lệ, đêm mất ngủ, bởi vì cô cảm thấy Cố Thành Kiêu chẳng yêu cô tí nào. Sáng sớm thứ bảy, Lâm Thiển còn đang ngủ, bà nội đã gấp gáp gõ cửa phòng cô. “Tiểu Thiển, mau lên! Đông Quân đang muốn cầu hôn Tiểu Du kìa.”
“Hả?” Bởi vì mất ngủ cho nên cô không nhớ rõ tối hôm qua mình đã đi ngủ lúc mấy giờ. Bây giờ bị bà nội đánh thức, cô không mở mắt ra nổi.
Bà nội phấn khởi nói: “Vừa rồi Đông Quân gọi điện cho bà, nói là buổi tối bao cả nhà hàng. Nó định cầu hôn Tiểu Du đấy, con bé còn chưa biết đâu. Nó muốn gây bất ngờ cho con bé, bảo chúng ta tới làm chứng.” Rốt cuộc Lâm Thiển cũng nghe rõ, cô cố hết sức mở mí mắt: “Dạ, vậy tốt quá rồi.”
“Đông Quân nhờ cháu hẹn Tiểu Du ra ngoài. Nó muốn tự mình trang trí nhà hàng.”
“Dạ, được chứ, không thành vấn đề.”
“Cho dù thế nào cháu cũng không được nói cho Tiểu Du biết đấy!”
“Dạ, cháu biết rồi.”
Bà nội thấy dáng vẻ buồn bã, ỉu xìu của cô thì không khỏi lo lắng: “Tiểu Thiển, cháu sao vậy? Bà thấy cháu cứ rầu rĩ không vui, không phải mấy hôm trước cháu còn rất vui vẻ sao?” Lâm Thiển tìm đại một cái cớ cho qua: “Bà nội, sắp tới kiểm tra cuối kỳ rồi, cháu đọc sách hơi muộn một chút thôi.” “Thế à, vậy cháu phải chú ý sức khỏe của mình nhé! “Dạ, bà nội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...