Sau khi chia tay, thế giới của cô liền tối sầm lại. Uất ức lâu ngày khiến cô trở nên quái gở và lạnh lùng. 2 Từ một cô gái nhiệt tình, lạc quan, thích thể thao, cô trở thành một quái nhân không thích ra ngoài, không thích gặp ai.
Nhưng bây giờ, cô đang nhìn về phòng của Tổng Cảnh Du mà bật cười. Đây là nụ cười đầu tiên từ tận đáy lòng trong ba năm qua của cô. Trái tim mở ra một cánh cửa sổ, ánh nắng chiếu vào cửa sổ và tỏa sáng khắp phòng. Từ đây, thế giới của cô sẽ là ánh nắng tươi sáng. Tống Cảnh Du vừa vào phòng là ngã vật xuống giường nhắm mắt lại. Chất lỏng trong suốt chầm chậm chảy ra từ khóe mắt.
Anh đưa tay lau đi rồi trở mình nhắm mắt lại. Lâu rồi anh không uống nhiều rượu thế này, lâu rồi anh không vui vẻ thế này, cũng không nhớ cô nhiều như lúc này.
Mấy năm nay cả thể xác và tinh thần của anh đều tập trung vào công việc, chạy nhiều vòng hơn người khác, tập luyện tích cực hơn người khác. Anh muốn tiêu hao hết tất cả tinh lực của mình, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Nếu không thì nỗi nhớ nhung sẽ sinh trưởng như dây leo trong lòng anh, vướng víu trái tim anh.
Anh nắm được chốc lát thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Anh mơ màng ngóc đầu, có người gõ cửa ư? Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, tiếng gõ cửa rất rõ ràng, anh không thể nào nghe nhầm được.
“Ai vậy?”
Không ai trả lời, có điều, sau khi ngừng hai giây, tiếng gõ cửa đó lại vang lên, hơn nữa còn dồn dập hơn so với trước đó.
Men rượu bắt đầu xông lên não, Tống Cảnh Du mơ màng lê bước nặng nề ra mở cửa. Cửa vừa mở, anh cảm thấy nhất định mình đang nằm mơ, trong mơ anh lại gặp được Sở Dương. Anh nhếch môi cười khúc khích, nói năng không rõ ràng: “Ngoan, đừng ra đây làm yêu quái, anh không hề nghĩ đến em.” “...” Sở Dương nghĩ thầm: Xem ra đã say lắm rồi! “Ủa, sao em còn chưa đi? Còn muốn anh đuổi em nữa hả?”
“Anh thử xem!” Sở Dương đột nhiên lên tiếng khiến anh tỉnh táo ba phần. Anh vỗ mạnh lên trán, ôi, đây không phải nằm mơ, đây là thật!
“Anh, anh, anh, anh không dám” “Không dám là được rồi.” Sở Dương đẩy anh ra, đi thẳng vào phòng, còn ra lệnh, “Đóng cửa lại.” Tổng Cảnh Du như ma xui quỷ khiến đóng cửa lại, sau đó quay lại hỏi: “Sở tiểu thư, em có chuyện gì không? Đã muộn thế này, em tùy tiện vào phòng của một người đàn ông là không tốt đâu.” Sở Dương nhìn anh, dáng vẻ uống say của anh đáng yêu hơn khi tỉnh táo rất nhiều, chí ít rất nghe lời.
“Tống Cảnh Du, anh nhớ em không?” Cô chợt hỏi.
Anh kinh ngạc nhìn cô, không biết mình đang mơ hay đã tỉnh.
“Anh có nhớ em không hả?” Cô hỏi lại.
Tống Cảnh Du lúng ta lúng túng gật đầu, nhưng sau khi tỉnh ngộ lại vội lắc đầu. Dáng vẻ vừa ngốc vừa ngoạn đó làm Sở Dương cười mãi không thôi.
Cô cười, anh cũng cười, “Em... Em cười lên vẫn rất đẹp! Sau này... sau này phải cười nhiều... Cười ha ha nhiều một chút.” Sở Dương bước lại gần, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn vào mắt anh, “Tống Cảnh Du, anh hãy nghe cho kỹ đây, tất cả những gì em làm hôm nay đều là em tự nguyện và luôn hướng tới. Nếu anh là một người đàn ông thật sự thì đừng trốn chạy và đừng sợ hãi, mà hãy nên chịu trách nhiệm.”
Tống Cảnh Du nghe mà chẳng hiểu gì, “Hả?” Không cho anh thêm thời gian phản ứng, Sở Dương bất ngờ nhào tới, nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, dùng hành động thực tế để bày tỏ tình yêu của mình. “...” Tống Cảnh Du bối rối, nắm lấy tay Sở Dương, muốn đẩy cô ra.
Nhưng càng lúc cô càng sấn tới gần, ôm chặt anh hơn. Anh gỡ không ra, mà trong tiềm thức cũng không muốn đẩy cô ra.
Mùi hương dễ chịu trên người cô xộc vào khoang mũi anh, kích thích sâu vào thần kinh nhạy cảm của anh. Hai tay anh lơ lửng trên không, rồi từ từ ôm lấy eo cô.
Cô rất hài lòng với phản ứng của anh, bèn hơi dùng sức, ép thẳng anh vào tường.
Sau khi dựa vào tường thì anh hơi khuỵu chân xuống để phù hợp với chiều cao của cô. Chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết phải mau đẩy cô ra, thế nhưng tay anh lại không nghe lời sai khiến, sau đó linh hồn cũng bắt đầu trầm luân.
Hôn cô, mùi rượu trong miệng cả hai hòa vào nhau, còn có cả cảm giác quen thuộc lâu ngày kia nữa, tất cả đều khiến mỗi một tế bào trong người anh nhảy vọt. Anh từ từ siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy cô. Bỗng nhiên, anh bế cô lên rồi ép cô vào bức tường đối diện. Cũng động tác đó, hai bên trao đổi, anh từ bị động chuyển thành chủ động.
Lúc này, cảm xúc của Tống Cảnh Du đã tăng vọt khác thường. Nơi nào đó đã cương to dữ dội, dục vọng xông lên tận đầu, hoàn toàn không phân rõ được đây là mơ hay hiện thực, chỉ biết hành động theo trái tim mình. Sở Dương cũng đang dùng sức, cô kéo anh lùi về sau với mình, nhắm đúng giường lớn, rồi ôm anh ngã thẳng xuống giường. Lúc ngã xuống, lý trí của Tổng Cảnh Du trở lại trong tích tắc, anh vội vàng rời khỏi người cô.
Nhưng, đây là một kế hoạch đã được định trước. Sở Dương ôm chặt lấy cổ anh, phí hết sức của chín trâu hai hổ mới trèo được lên người anh mà đè anh xuống. Toàn thân cô quấn lấy anh như dây leo. Cô kìm hai tay anh ở bên tai, vừa hôn anh, vừa trúc trắc nhưng lại chuẩn xác ngọ nguậy trên người anh. Một người đàn ông bình thường uống say có nhu cầu sinh lý sao có thể chịu được sự công kích dịu dàng như thế của phụ nữ? Chốc lát sau, anh hoàn toàn đầu hàng, linh hồn và thể xác cùng trầm luân.
Trở mình, anh lại nắm thế chủ động, lặp lại động tác vừa rồi mà cô đã làm với anh thêm một lần nữa.
Cảnh tượng có chút hỗn độn, khi hai người rốt cuộc cũng hòa làm một, bọn họ cùng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như cuối cùng cơ thể đã thức tỉnh, giống như linh hồn cũng được thăng hoa, giống như muốn bộc lộ hết những nỗi tương tự trong mấy năm qua.
_ “Cho dù lúc anh chia tay còn sót lại tình cảm với em, thì em nghĩ sau ba năm, chút tình cảm đó vẫn còn à? Em đừng tự ảo tưởng nữa!” Lúc Sở Dương gõ cửa, câu nói đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô sợ tình cảm của anh dành cho cô sẽ nhạt phai, hoặc thậm chí biến mất. Nhưng giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, hình như anh vẫn yêu cô sâu đậm như cô yêu anh.
Hai người điên cuồng cả đêm...
Hôm sau, mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng ấm áp và sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Trên giường, đôi nam nữ vẫn còn ôm nhau, dưới chắn hở ra bốn cái chân quấn lấy nhau không phân biệt được của ai. Tổng Cảnh Du thức dậy trước, say rượu cộng thêm làm cả đêm khiến đầu anh tưởng chừng như sắp nổ tung.
Nhưng, làm anh suy sụp hơn cả đó là cảnh tượng trước mắt.
Sở Dương đang nằm bên cạnh anh, đầu gối lên cánh tay anh, mặt áp vào lồng ngực anh, hai chân quấn lấy hai chân anh.
Anh chớp mắt thật nhanh, nếu không phải cánh tay đang đau nhức âm ỉ thì anh thật sự sẽ xem đây như một giấc mộng xuân đẹp đẽ. Anh vừa cựa mình, cô liền tỉnh dậy. Cô từ từ mở mắt ra, vẫn còn ngái ngủ, nhìn anh mà bất giác ngừng thở, không dám cử động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...