Bệnh tình của Lâm Tiêu nặng lên, hoàn toàn phát điên. Mỗi ngày nếu không phải ôm gối gọi Tống Đình Uy, thì là đấm gối mắng Lâm Du.
Đừng nói đến xuất viện về nhà, ngay cả ra khỏi cửa phòng bệnh cô ta cũng bước không tới. Có khi phát bệnh cô ta còn bị trói lại trên giường, vô cùng đáng thương!
Từ đầu đến cuối Chu Mạn Ngọc đều ở bệnh viện chăm sóc cô ta. Nhưng thời gian kéo dài, dần dần cả tinh thần lẫn thể xác bà ta cũng không chịu nổi. Thần kinh suy nhược, cả đêm mất ngủ, người cũng nhanh chóng gầy đi trông thấy.
Lâm Bồi không tiếc tiền thuê nhóm hộ lý chuyên nghiệp trị liệu đặc biệt cho Lâm Tiêu.
Ngoài cách này, bọn họ cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Sau khi Tống Đình Uy vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, sức khỏe nhanh chóng hồi phục, nghỉ ngơi nửa tháng rồi xuất viện. Ngoại trừ vết sẹo ngoài da thì anh ta không có di chứng nào khác.
Lâm Du cũng đi học lại bình thường.
Cơn phong ba này dần dần dịu đi theo thời gian, dần dần bị lãng quên. Cho đến khi Thi thể của Dư Hoan được phát hiện trong một kênh nước nhỏ vùng ngoại ô.
Lúc được phát hiện, cả người cô ta đã trương phình lên, hơn nữa trên người còn trần như nhộng. Từ các vết thương trên thi thể có thể thấy, rất có khả năng cô ta bị xâm hại trước khi chết, tình trạng vô cùng thảm hại.
Tin Dư Hoan chết lại làm công chúng sôi sục. Cảnh sát lập tức thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra vụ án mạng này.
Cùng lúc đó, cổ phiếu Lam Thành lại tuột dốc một lần nữa. Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tống đi đến hồi mạt vận.
Tại nhà họ Tống, Tống Vĩnh Niên suy sụp ngồi trên ghế sofa, không hề nhúc nhích. Trần Tuyền nhìn chồng không vui, trong lòng cũng không chịu nổi, “Sao vậy? Có phải mình chỉ còn cách bán nhượng lại công ty không?”
“Ừ. Lam Thành cuối cùng đã bị hủy trong tay tôi. Tôi thật có lỗi với tổ tiên.” “Ông có nghĩ tìm đến Lâm Bồi giúp đỡ không?” “Chuyện đã như vậy thì làm sao còn trông cậy được vào nhà họ Lâm?” Trần Tuyền là người đàn bà có chủ kiến, chẳng qua chỉ là sức khỏe yếu ớt. Bà ta nói: “Ông cũng đừng quên, theo luật thì Đình Uy và Lâm Tiêu vẫn còn là vợ chồng. Lâm Tiêu cũng còn có 10% cổ phần của chúng ta.”
Tống Vĩnh Niên vỗ tay vào gáy, “Đúng vậy. Tôi thật nóng vội hồ đồ!”
“Ngày mai tôi với Đình Uy vào viện xem bệnh tình Lâm Tiêu thế nào, cũng để thăm dò xem Lâm Tiêu nhìn thấy Đình Uy thì phản ứng ra sao.”
Tống Vĩnh Niên nghĩ ngợi trong chốc lát, lại nhớ đến con gái nhà họ Dư bị chết thảm, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, “Bà nói có phải Dư Hoan là bị người nhà họ Lâm giết chết không? Nếu vậy, chúng ta cũng đừng nên quá thân cận với gia đình họ.”
“Ông đừng tự dọa mình, cảnh sát cũng đã kết luận đâu. Khó mà đoán được, không chừng đó chính là quả báo của cô ta. Con tiện nhân đó cũng đáng đời, không có gì phải thương xót nó cả. Tôi cũng muốn băm vằm nó thành trăm mảnh, huống chi là nhà họ Lâm.”
Tống Vĩnh Niên nhìn lên tầng hai một lát, “Đình Uy liệu có đồng ý không? Nó vừa vượt qua cửa tử trở về, kể cả Lâm Tiêu không điên, cũng chưa chắc nó muốn đi?” “Tôi có cách, nhưng ông phải đồng ý”
“Cách gì?”
“Nó thật sự thương nhớ con ranh Lâm Du kia, chúng ta tác thành cho nó được không?” “...” Tống Vĩnh Niên không nghĩ ra, không hiểu được, “Ý của bà là gì?”
“Lâm Tiêu bây giờ chính là phế nhân rồi, bỏ tiền vào bệnh viện, cho nó một danh phận hão. Đình Uy muốn ở cùng ai chẳng phải có thể tự chọn sao? Dù sao chúng ta cũng đã có cháu, còn ngại gì nữa? Còn Lâm Du, con rơi không cha không mẹ thì cầu danh phận để làm gì? Để nó đến vỗ về Đình Uy là tốt nhất. Ông phải biết, con trai chúng ta bây giờ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm thị rồi còn gì.”
Trần Tuyền vừa nói xong, Tống Vĩnh Niên cũng như bừng tỉnh, “Đúng vậy, tại sao tôi lại quên chuyện này nhỉ? Theo luật, Lâm Tiêu và Đình Uy vẫn là vợ chồng. Lâm Tiêu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm thị, nhưng cô ta đã phát điên. Tống Vĩnh Niên may mà có bà làm cho tỉnh táo. Vợ chồng chúng ta đồng lòng, nhất định có thể lèo lái vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Ừ, ông cứ ngồi đây trước đã. Tôi đi thuyết phục con trai.” Tống Vĩnh Niên ngồi chờ dưới lầu. Trần Tuyền đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tổng Đình Uy.
“Vào đi.”
Trần Tuyền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tống Đình Uy, bà ta chỉ có thể than thở. “Sao con lại hút thuốc? Con còn chưa khỏe hẳn mà.”
Tống Đình Uy gảy tàn thuốc, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?” Trần Tuyền cũng không lòng vòng quanh co, đi thẳng vào trọng điểm, “Mẹ biết con thích Lâm Du, vậy con có muốn lấy cô ta không?”
Quả nhiên, Tống Đình Uy đang uể oải lập tức hưng phấn, “Mẹ muốn làm gì?” Trần Tuyền ngửi thấy mùi thuốc lá thì rất khó chịu. Bà ta đi từ từ đến bên cửa sổ, mở cửa ra thông gió. Bị nhử, Tổng Đình Uy không nhịn được hỏi tới tấp: “Mẹ, mẹ nói mau đi, muốn ép chết con sao?” Trần Tuyền cười một tiếng êm tai rồi nói luôn: “Ngày mai con đi cùng mẹ đến bệnh viện thăm Lâm Tiêu. Nếu như cô ta vẫn còn nặng tình với con thì con lấy danh nghĩa chồng cô ta mà thanh toán phí điều trị ở viện. Sau đó con đến nhà họ Lâm tỏ rõ sau này sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Lâm Tiêu.”
“Không đời nào!”
“Không có gì là không thể, đây là chuyện con phải làm! Xét về luật pháp, con và Lâm Tiêu vẫn là vợ chồng.”
“Mẹ, mẹ biết rõ người con thích là Lâm Du.”
“Con đừng có nóng vội, nghe mẹ nói hết đã. Lâm Tiêu là người điên, không thể rời bệnh viện được. Chúng ta chỉ lo liệu tiền thuốc thang mà thôi, còn cho cô ta một danh phận. Chỉ cần chúng ta vượt qua được khủng hoảng lần này, mẹ sẽ tác thành cho con và Lâm Du.”
Tống Đình Uy thấy chuyện này như mò trăng dưới giếng, “Mẹ, bạn trai Lâm Du là Cố Đông Quân” Trần Tuyền khựng người trong chốc lát, nghìn lần không ngờ được. Thế nhưng mặt bà ta vẫn không lộ chút sợ hãi, hờ hững nói: “Chỉ cần vung cuốc thật chuẩn thì không có góc tường nào không đào được. Đình Uy, con giỏi nhất là tán tỉnh con gái. Chỉ cần nhà họ Tống chúng ta vượt qua phen sóng gió này, con sẽ có cả giang sơn lẫn mỹ nhân.”
Đây là cám dỗ vô cùng lớn, Tống Đình Uy do dự, nhưng trong lòng cũng lóe lên tia hi vọng.
“Đình Uy, Lâm Tiêu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm thị, nhưng cô ta đã bị điên. Theo luật con vẫn là chồng của cô ta, như vậy sau này con sẽ là người thừa kế Lâm thị, cái gì cũng có thể có được. Chờ đến lúc đó, con muốn đứa con gái nào chẳng được? Mẹ và ba con cũng sẽ không cản con.”
“Bây giờ không giống lúc trước, nếu chúng ta không đánh cược lần cuối, e rằng nhà họ Tống chỉ còn con đường phá sản. Đình Uy, con nên nhìn xa trông rộng một chút, tạm thời chịu đựng Lâm Tiêu, sau này con sẽ có tất cả, phải vậy không?” Tổng Đình Uy không màng đến những chuyện khác, chỉ có Lâm Du mới là động lực của anh ta, “Tệ nhất là chỉ như bây giờ thôi. Mẹ, con đồng ý phối hợp. Mẹ nói xem con phải làm gì?” “Con trai ngoan, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định không để cho nhà họ Tống suy sụp!”
“Được.”
Trần Tuyền vui mừng gật đầu, dặn dò, “Đừng hút thuốc nữa. Muốn đào góc tường nhà Cổ Đông Quân, con không lấy lại tinh thần thì không được đâu.”
“Mẹ, trong lòng còn biết rõ, con đối với Lâm Du không phải là bồng bột nhất thời. Con thật sự rất thích cô ấy.”
Tổng Đình Uy là do Trần Tuyền nuôi nấng. Trong quá khứ, anh ta giao du bạt mạng, bà ta thay mặt giải quyết hậu quả trăng hoa của anh ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng bà ta chưa từng thấy con trai mình thật lòng cổ chấp như vậy với cô gái nào. “Biết rồi. Mẹ sẽ giúp con thực hiện ước mơ. Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, cảm ơn mẹ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...