Tống Đình Uy đẹp trai bước vào, “Chờ một chút.” Anh ta đi vòng qua nhân viên phục vụ, lập tức đi về
phía Chu Mạn Ngọc và Lâm Du: “Mẹ, Tiểu Du, xin lỗi con tới muộn, bị tắc đường.”
Chu Mạn Ngọc nói năng ôn hòa: “Ừ, không sao. Tiêu Tiêu vừa mới vào thử đồ thôi, cậu cũng vào đi.”
“Dą.” Ánh mắt Tổng Đình Uy cứ liếc về phía Lâm Du. Cô cột tóc hai bên, mặc áo thun trắng, quần jeans có dây đeo. Cô đeo túi ba lô sau lưng, giống hệt như học sinh cấp ba đi cắm trại, vô cùng đáng yêu.
Có Chu Mạn Ngọc ở đây, Tống Đình Uy cố gắng kìm chế bản thân. Nhưng khó có khi gặp được Lâm Du, anh ta không kìm được mà nhìn thêm vài cái.
“Đình Uy, mau đi đi, lề mề gì thế?”
“Dạ.”
Trời sinh phụ nữ nhạy cảm, đặc biệt là phụ nữ trung niên từng trải qua nhiều biến cố như Chu Mạn Ngọc. Ánh mắt của đám đàn ông chẳng thể thoát khỏi ánh mắt bà ta.
Nhìn Tổng Đình Uy đi vào. Chu Mạn Ngọc kéo Lâm Du dò hỏi: “Nãy giờ cậu ta vẫn cứ nhìn con suốt, sao thế? Cậu ta uy hiếp con hả?”
Mặt Lâm Du ngớ ra: “Hả? Con không biết, anh ta nhìn con à?”
“Con không biết.”
Chu Mạn Ngọc cho rằng Tổng Đình Uy vẫn để bụng chuyện Lâm Du đánh anh ta, cho nên mới vội vàng dặn dò một câu: “Con cẩn thận một chút, đừng gần gũi cậu ta quá.” “Mẹ à, con không thích gặp anh ta. Cho dù có gặp con cũng sẽ tránh như tránh hủi.” Tống Đình Uy nhanh chóng thay đổi lễ phục rồi xuất hiện. Dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của Tổng Đình Uy không tệ chút nào. Anh ta ăn mặc đàng hoàng cũng đủ hút hết ánh mắt các cô gái trẻ trong cửa hàng. Khách quan mà nói, ngoại hình của anh ta rất khá. Dáng người cao một mét tám, vai rộng lại bằng, là dáng chuẩn trời sinh, mặc đồ vào trông rất đẹp trai.
Hai mắt Chu Mạn Ngọc cũng phát sáng, cuối cùng cũng có thiện cảm với con rể tương lại một chút. “Mẹ, thế nào?”
“Ừ, không tệ” Chu Mạn Ngọc thật lòng nói: “Đình Uy à, tôi biết cậu không phải là người tốt, cũng biết các người cưới con gái tôi chỉ vì công ty. Nhưng tôi phải cảnh cáo trước, những người mẹ trên đời này đều sẽ vì con mình mà vượt lửa bằng sông. Nếu như Tiêu Tiêu gả qua đó mà cậu đối xử không tốt với nó, tôi sẽ liều mạng với cậu.” Tống Đình Uy biết điều mà gật đầu, nhưng trong lòng chẳng để tâm tới lời cảnh cáo của Chu Mạn Ngọc. Cho dù là nhà họ Tống hay là nhà họ Lâm thì đều có ý đồ riêng đối với hôn sự này.
Nhà họ Tống muốn lợi dụng việc liên hôn để nâng giá cổ phiếu, cứu công ty. Còn nhà họ Lâm lại e ngại nếu bỏ lỡ Tống Đình Uy thì có lẽ sẽ chẳng ai chịu cưới một người mắc bệnh như Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vẫn chưa xuất hiện, Chu Mạn Ngọc đứng ngồi không yên, ngóng trông dáng vẻ mặc đồ cưới của cô ta.
Lâm Du ngồi trên sofa lật xem tạp chí áo cưới, âm thầm đánh giá từng bộ. Tống Đình Uy cũng ngồi lên sofa, thường xuyên liếc mắt về phía cô: “Thích bộ nào? Anh tặng em.”
Lâm Du trừng anh ta một cái: “Tôi cần anh tặng sao?” Vừa mới ra trận đã mất mặt, nhưng Tống Đình Uy không hề tức giận mà ngược lại còn thích bị Lâm Du mắng: “Cũng đúng, với tài lực của Cố Đông Quân, chẳng lẽ một bộ áo cưới cũng mua không nổi?”
Lâm Du nhìn cửa phòng thay đồ, thấp giọng cảnh cáo: “Anh câm miệng cho tôi!”
“Ha, sao vậy? Chẳng lẽ em yêu đương lén lút?” “Tôi gọi đó là thận trọng.”
Tống Đình Uy cười, trêu chọc: “Chậc chậc, xem ra Cố Đông Quân không lợi hại như vậy. Đã lâu rồi mà anh ta còn chưa được ra mắt phụ huynh, có phải anh ta không được không? Ha ha ha.”
Lâm Du tức giận mắng: “Anh ấy không giống anh, gặp ai cũng muốn kéo lên giường.” “Đúng vậy, bây giờ anh muốn kéo em lên giường đấy, em tin không?”
“...” Lâm Du giận dữ trừng mắt nhìn anh ta một cái, đứng dậy muốn bỏ đi. Ngồi bên cạnh một kẻ như anh ta khiến cô chỉ muốn đánh người thôi.
“Này này này, ngồi đi. Anh không đùa nữa, được chưa?” “Chuyện của chúng tôi không tới lượt anh phê bình, đừng làm vấy bẩn tình cảm của chúng tôi.” “Được rồi, anh không nói nữa. Anh không nói, em đừng đi được không?”
Lâm Du trừng anh một cái thật hung ác. Tống Đình Uy tìm mọi cơ hội nói chuyện trên trời dưới đất với cô, cho dù là bị cô mắng: “Em làm phù dâu cho chị à?” “Nếu không thì sao, chẳng lẽ tìm Dư Hoan hả?”
“Em làm là được rồi, phù dâu đương nhiên phải do em làm chứ.” Tống Đình Uy cẩn thận giải thích, “Anh đã không còn liên hệ với Dư Hoan nữa, cũng đã chia tay sạch sẽ với những người khác. Em không cần lo lắng.”
“Tôi lo lắng cũng vô dụng. Anh không làm chị tôi thất vọng, không để lương tâm mình cắn rứt là được.”
Bỗng nhiên Tổng Đình Uy nghiêm mặt nói: “Anh thề bây giờ trong lòng anh chỉ có một người, không thể để ý ai khác nữa. Nếu anh có nửa lời dối trá, ra đường sẽ bị xe cán chết.”
“... Ha, lời thề độc vậy mà anh cũng dám nói. Lá gan anh càng ngày càng lớn nhỉ, tôi cảm thấy nó có thể ứng nghiệm bất cứ lúc nào đấy.”
Tổng Đình Uy vừa chua chát vừa xấu hổ, cười cười: “Anh chỉ muốn nhấn mạnh với em thôi. Bây giờ anh sẽ không lăng nhăng bên ngoài nữa, chỉ muốn thật lòng yêu một người.”
Lâm Du kinh ngạc nhìn anh ta. Nếu không phải lời nói này xuất phát từ miệng anh ta, đồng thời chính tại nghe được thì cô quả thực rất khó tin.
“Được, tôi hi vọng anh nói được làm được. Anh hãy hết lòng đối xử tốt với chị tôi.” “...” Tống Đình Uy muốn nói “Tiểu Du, người anh nói là em”, nhưng lại thôi. Lúc này, rốt cuộc trong phòng thay đồ đã có tiếng động. “Cô dâu mặc đồ xong rồi, mời chú rể xem thử.” Rèm tự động mở ra, Lâm Tiêu mặc áo cưới đứng trước tấm gương sát đất, trông vừa đoan trang vừa nhã nhặn, vừa lãng mạn vừa thánh khiết, đúng là xinh đẹp không gì sánh bằng.
“Oa, chị đẹp thật đấy!” Lâm Du bước tới gần, nhìn kỹ bộ áo cưới: “Đúng là đẹp quá!”
Nhà thiết kế: “Lâm tiểu thư, xin vào đây thử trang phục phù dâu đi.”
“À, được rồi.” Lâm Du đi theo nhân viên phục vụ vào thay đồ.
Lâm Tiêu chậm rãi xoay người lại, nở nụ cười nũng nịu với Tổng Đình Uy: “Đình Uy, đẹp không?” “Rất đẹp.”
Lâm Tiêu ngượng ngùng cúi đầu: “Em cũng thấy rất đẹp.” Trang phục phù dâu đơn giản hơn, váy lễ phục cúp ngực màu tím nhạt, mặc rất nhanh, Lâm Du mau chóng xuất hiện.
“Con tới rồi đây.” Cô khoác tay Lâm Tiêu, hỏi: “Mẹ, thế nào?”
Chu Mạn Ngọc nhìn hai đứa con gái như hoa như ngọc, cười đắc ý, hai mắt hơi phiếm hồng. Bà ta kéo tay Lâm Tiêu và Lâm Du lại, nức nở nói: “Năm tháng đúng là chẳng buông tha ai, hai đứa con gái của mẹ đều lớn cả rồi. Mẹ không chịu nhận gia cũng không được.” Lâm Du tinh nghịch nói: “Già gì mà già, chúng ta không phải là ba chị em sao?”
Chu Mạn Ngọc bị cô chọc cười: “Đúng là ăn nói ngọt xớt.”
Hai chị em có tính cách tương phản rất lớn. Lâm Tiêu lạnh nhạt, trầm mặc, Lâm Du thì hoạt bát vui vẻ, thường chọc mẹ cười. Cô mới thực sự là người bạn tri kỉ của bà.
Lúc này Lâm Du chuyển đổi từ phong cách năng động tinh nghịch sang phong cách thục nữ yểu điệu. Cô giống như một đóa tử đinh hương, không hề xuất chúng, đứng im lặng bên cạnh để tôn lên sự tồn tại của bạch mẫu đơn. Nhưng hình ảnh này lại khiến Tổng Đình Uy nhìn không rời mắt, tim đập thình thịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...