“Tôi không đẩy cô ấy, thậm chí còn chưa chạm vào nữa. Tôi chỉ đi ngang qua thôi, đẩy cô ấy làm
gi?”
Tiểu Bạch cố chịu đựng cơn đau nhức, nói: “Rõ ràng tôi cảm giác được có người đẩy từ bên trái. Bên trái tôi chỉ có cô, không phải cô thì còn ai vào đây?”
Na Na siết chặt cổ tay Lâm Thiên, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Cả hai người chúng tôi đều nhìn thấy cô đẩy. Cô còn chối cãi?” Lâm Thiển muốn giải thích mình không đẩy người, thế nhưng cái cô Na Na này lại một mực khẳng định nhìn thấy cô đẩy.
Tiểu Bạch ngồi trên đất, vì quá đau mà khóc ròng. Cô ta ôm bàn chân, nghĩ đến buổi biểu diễn ngày mai, lại nghĩ đến công sức mà mình đã bỏ ra vì buổi diễn này thì nước mắt chảy như mưa.
Bạn bè của Tiểu Bạch đều lộ ra vẻ mặt đồng tình với cô ta. “Này cô, cô đến buổi tiệc này thì cũng xem như là bạn bè. Đã là bạn thì chúng tôi không gây khó dễ, nhưng ít nhất cô cũng phải nói lời xin lỗi.” “Cho dù là không cẩn thận đụng người ta ngã thì cũng nên nói một câu xin lỗi chứ? Thái độ của cô khiến chúng tôi không thể bỏ qua được.”
“Làm người ta ngã mà không nhận lỗi, còn muốn đổ thừa để chối bỏ trách nhiệm. Ha, cô không có chút đạo đức làm người cơ bản sao?”
Tất cả tranh nhau trách cứ Lâm Thiển.
Mắt cá chân Tiểu Bạch ngày càng đau, vẻ mặt cũng hết sức đau khổ, cô ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Thiển, chất vấn: “Tại sao lại đẩy tôi? Tôi với cô không thì không oán, tôi còn không quen biết cô, tại sao cô lại đẩy tôi?”
“...” Lâm Thiển bị tai họa từ trên trời rơi xuống mà váng cả đầu.
Đột nhiên một người trong nhóm hỏi: “Ai đưa cô tới đây?” “Đúng đấy, rốt cuộc là ai đưa cô tới? Sao người thiếu đạo đức như cô lại có thể tham gia buổi tiệc của Cố thiếu gia?”
“Rốt cuộc là ai đã đưa cô ta vào? Dám đưa người tới mà không dám nhận hả?” Mọi người thấy không ai đứng ra bảo lãnh cho Lâm Thiển thì càng tỏ vẻ khinh thường. Các cô đều là người trong giới, không phải con nhà giàu thì cũng là con quan lớn, đều là thiếu gia tiểu thư con nhà phú quý. Vì buổi tiệc hôm nay mà mấy ngày trước mọi người trong nhóm đã bàn luận biết được có ai sẽ tới, ai không tới, ai mang theo bạn, và mang theo bao nhiêu người.
Vậy mà bây giờ không ai biết cô gái này từ đầu ra. Hơn nữa cô ta còn không trang điểm, rõ ràng là không hề chuẩn bị mà đến. “Không có người nhận cô ta, vậy chắc chắn cô lẻn vào rồi, không chừng còn là trộm vặt!” Có người bạo gan phán đoán.
Lâm Thiên nghe xong lập tức phủ nhận: “Không phải, đừng có cái gì cũng chụp hết lên đầu tôi. Tôi chỉ đi rửa tay, trên đường đi ra gặp phải hai người các cô mà thôi. Tôi vốn không quen biết thì tại sao lại đấy cô? Hơn nữa tôi cũng đã lùi tới sát mép tường để hai người họ đi rồi, sao mà đụng trúng được?”
Na Na sống chết lôi kéo cổ tay cô không buông, làm ra vẻ trượng nghĩa, hợp tình hợp lý trút giận cho bạn. “Hừ, đúng là kẻ giảo hoạt. Cô thấy không chối tội được thì dùng lý do vô ý đụng trúng để lừa gạt à? Mọi người đừng bị cô ta mê hoặc, cô ta cố ý đẩy Tiểu Bạch. Rõ ràng là cố ý chứ không phải vô ý đụng trúng đầu, tôi tận
mắt trông thấy mà!” “Tôi không có...” Rõ ràng cô ta mới là kẻ nói năng bậy bạ, mê hoặc quần chúng. Bỗng nhiên Lâm Thiển cảm giác được sự nghẹn uất, có lý mà không nói được.
Na Na đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc chúng tôi tới thì thấy cô không phải đi ra từ phòng rửa tay, mà là phòng thay quần áo.”
Phòng thay quần áo ở bên cạnh phòng rửa tay. Lời này cộng thêm với phán đoán vừa rồi đã khiến mọi người hoảng hốt.
Nếu nói là kẻ trộm lẻn vào phòng thay đồ, vậy chẳng phải đồ đạc cũng có thể đã bị mất trộm rồi sao. Đồ nào của họ cũng trị giá mấy trăm nghìn tới hơn cả triệu đồng. “Không phải là trộm chứ, nếu không thì sao lại không trang điểm? Không lẽ ngay cả lễ phục cũng đi trộm?”
“Còn giày của cô ta nữa kìa, đây không phải là giày mũi nhọn số lượng giới hạn của thương hiệu XX mới ra sao. Dương Dung, đây không phải là đồ của cô chứ?”
Dương Dung chen vào đám người, vừa cúi đầu đã nói: “Đúng là giày của tôi!”
Tuy rằng chỉ có một phần ba chiếc giày lộ ra khỏi chân váy, nhưng Dương Dung chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. Đôi giày sáng bóng, mũi giày nhọn, cả trang sức đính trên đó cũng đều giống giày cô ta như đúc.
“Tôi mới mua giày này hôm qua, mang chưa tới hai tiếng đồng hồ. Tôi không bao giờ mang giày mà người khác đã sử dụng rồi, vậy mà cô dám...” Dương Dung thở hồng hộc như sắp hấp hối. Ai chẳng biết cô ta yêu giày như mạng. “Đúng là có mắt nhìn, còn chọn trúng đồ đắt tiền để trộm.”
“Đúng vậy, cô biết đôi giày này của Dung Dung bao nhiêu tiền không? Tôi đi mua cùng với cô ấy này. Đôi giày này cũng phải hai trăm nghìn đây, trên dây giày không phải đính thủy tinh đâu, mà là kim cương cơ.” Mọi người ồ lên, lập tức soi mói đôi giày trên chân Lâm Thiển. “Ôi trời, trộm một phát là trộm ngay đôi giày hai trăm nghìn! Xem ra tên trộm này cũng biết nhìn hàng ra phết.” “Nói không chừng cô ta vào đây trộm giày, trộm xong còn cố ý đẩy người. Rõ ràng cô ta ghen tị với vóc dáng của Tiểu Bạch mà.”
“Kéo cô ta tới đồn cảnh sát đi, mau gọi bảo vệ.”
Mọi người tranh nhau bàn tán, Lâm Thiên nghe câu được câu mất, không thể cãi lại. Bản thân cô chẳng hiểu làm sao mà từ cố ý đẩy người lại biến thành kẻ trộm.
“Lễ phục trên người cô ta là của ai? Nhất định là trộm rồi, mọi người tới xem lễ phục cô ta đang mặc là của ai đi.”
“Tôi thấy mọi người nên tới phòng thay quần áo xem thử mình có thiếu gì không, không chừng cô ta còn giấu đồ trong váy đấy.” Vừa dứt lời, Dương Dung tóm lấy cổ tay kia của cô. ÂM và Na Na cùng áp Lâm Thiển vào tường.
“Lột quần áo cô ta, lục soát người!” Na Na hô lên, khó kìm nén được nụ cười trên mặt. Lâm Thiển thấy bọn họ định làm thật, lập tức lớn tiếng cảnh cáo: “Ai dám?” Tiếng quát này khiến Na Na và Dương Dung run rẩy, suýt nữa buông lỏng tay ra. “Chưa thấy kẻ trộm nào mà hung hăng càn quấy như vậy. Mộng Như, Tinh Thần, hai người tới hỗ trợ đi, cô ta
mạnh thật đấy.” Dương Dung vừa nói, bạn bè bên cạnh lập tức bao vây Lâm Thiên, dùng hai tay chế trụ cổ tay cô. Tình tiết diễn biến quá nhanh, Lâm Thiển không kịp phản ứng. Đừng thấy mấy thiên kim tiểu thư này ông ẹo ở bể bơi mà lầm, tới lúc cần thiết thì thủ đoạn độc ác và sức lực cũng không kém ai đâu.
Đặc biệt là cô ả Na Na này.
Tiểu Bạch được bạn bè dìu đứng một bên, cô ta rất vui vì được nhóm bạn bè ra mặt giúp. Nhưng chỉ cần nghĩ tới buổi diễn ngày mai thì cô ta lại đau khổ không thôi.
Từ nhỏ cô ta đã múa ba lê. May mắn lắm cô ta mới có thể trở thành thành viên của Đoàn múa ba lê Hoàng Gia, mới có thể diễn trên Nhà hát Quốc gia. Ngày mai lại còn là lần đầu tiên cô ta xuất hiện với vai diễn chính. Người khác chỉ thấy cô ta may mắn, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, để có được may mắn này, cô đã phải đánh đổi cả máu và nước mắt của mình.
Nhưng cú ngã này đã khiến toàn bộ cố gắng của cô tan thành bọt biển. Nếu như vết thương ảnh hưởng tới gân cốt, rất có thể sau này cô ta sẽ không thể khiêu vũ được nữa. Tất cả mọi mong ước của cô ta đều tan biến hết.
Vài cô gái có ý đồ ra tay lột váy của Lâm Thiển, còn mấy tên công tử thì đứng ở một bên xem kịch vui. Tuy hành vi của kẻ trộm này tồi tệ, nhưng quả thật nhan sắc rất xuất chúng. Cho dù cô không trang điểm thì cũng hết sức nổi bật giữa đám con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...