Lấy Chồng Quyền Thế

Những ngày qua, Cố Đông Quân luôn ở bệnh viện quân y.

Khi người ta nhàn rỗi không có việc gì làm thì rất dễ bị cô đơn xâm chiếm.

Đặc biệt là với thanh niên lớn tuổi bận rộn nhiều năm đột nhiên được nghỉ ngơi nhàn hạ một thời gian dài như anh. Hiện giờ khắp nơi trên mạng đều là tin tức của anh và Dương Liễu Nhi, anh rất lo Lâm Du vốn còn âm thầm hoài nghi sẽ càng hiểu lầm anh hơn.

Càng suy nghĩ càng lo lắng, mà càng lo lắng anh lại càng suy nghĩ.

Anh không xác định được mình lo được lo mất thể này có phải đã thật sự thích Lâm Du không nữa. Trước đây anh chưa từng có cảm giác này.

Anh chỉ biết rằng, thời gian mất liên lạc với cô thật sự rất khó chịu.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh bên nhắm mắt hỏi Lâm Thiển. Vừa gửi tin nhắn đi, anh bất giác căng thẳng, cứ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, mong ngóng Lâm Thiên mau chóng trả lời.

Anh Cả, anh xin số điện thoại của Lâm Du để làm gì?”

Lâm Thiển hồi âm, Cố Đông Quân trở nên kích động đến nỗi cả hai chân bị treo cũng bắt đầu đung đưa.

Phan Tuệ đang chợp mắt đột nhiên bừng tỉnh, hoang mang hỏi dò, “Chuyện gì mới xảy ra vậy?” “Không có gì, ha ha ha, mẹ ngủ tiếp đi.” Cố Đông Quân cầm điện thoại cấp tốc gõ chữ, một khắc cũng không rời mắt khỏi màn hình. Anh trả lời “Muốn tìm cô ấy nói về vài vấn đề liên quan đến việc dạy học thôi.”


“Anh Cả, anh không thành thật rồi! Em không nói cho anh biết đâu.”

“Xem như anh nợ em một ân tình vậy, mau nói cho anh biết đi, anh đang cần gấp lắm!” Chờ trong giây lát, cuối cùng Lâm Thiển cũng cho anh số điện thoại của Lâm Du. Anh vội vàng lưu lại, cười mãi không thôi. Ai ngờ, một giây sau, Lâm Thiển lại gửi tới một tin WeChat “Anh cả, Lâm Du đang ở cạnh em.”

“Cảm ơn, hôm nào anh sẽ mời em

Cố Đông Quân hơi sửng sốt, vừa ngại vừa thẹn, nhưng rồi lại phì cười và Thành Kiêu đi ăn.”

Phan Tuệ nhìn con trai mình chằm chằm, thấy anh nằm thảnh thơi trên giường đung đưa hai chân đang treo trên cao.

Vậy cũng thôi đi, đã thể biểu cảm trên mặt còn vô cùng phong phú. Đây là gặp chuyện vui rồi phải không? Nghĩ vậy, Phan Tuệ bước tới nhìn vào di động của anh. Cổ Đông Quân giật nảy mình y như trẻ con làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lập tức giấu điện thoại dưới gối, “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”. Phan Tuệ: “Mẹ định hỏi con đang làm gì đấy, cứ cười hề hề với điện thoại, có gì đáng cười lắm hả?”

Cố Đông Quân ngượng ngùng, “Con có cười với điện thoại đầu, không có!”.

Phan Tuệ: “Ha ha, con còn không thừa nhận? Có bí mật gì mà không cho mẹ biết?”

Cố Đông Quân cuống lên, “Mẹ, con không có, thật sự không có! Ôi, con để mẹ ngủ ở đây được không?”

Dứt lời, Cổ Đông Quần liền ngọ nguậy muốn đứng lên, Phan Tuệ không cản anh được.

“Mẹ, mẹ lên giường ngủ một giấc thật ngon đi, con ra ngoài tản bộ.” Phan Tuệ nhìn hai cái chân bó bột của anh, “Con chắc là muốn đi tản bộ?”

Cố Đông Quân vươn tay kéo chiếc xe lăn bên cửa sổ qua, rồi chống tay ngồi lên, “Con đi hít thở không khí được không?”

“Được, đi đi.” Chiếc xe lăn này rất cao cấp và thông minh. Một tay Cố Đông Quân cầm điện thoại, một tay cầm điều khiển từ xa thảnh thơi đi ra ngoài.

Anh nằm ở khoa chỉnh hình, còn Lâm Thiển ở khoa tim mạch. Từ kho chỉnh hình đến khoa tim mạch chỉ cần đi thang máy lên lầu ba là tới, rất tiện.

Trong phòng bệnh của Lâm Thiển.

“Đừng nói với anh ấy có nghe không hả?” Lâm Du cảnh cáo. Lâm Thiển vừa nhắn tin WeChat vừa nói: “Cha, em nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối.” “Vậy em còn nhắn cho anh ấy cái gì đó?”

“Em đang nói cho anh ấy biết là chị không cho phép em nói với anh ấy.” “. ” Đậu phộng, tiên sư em Lâm Thiển! Khi nào thì em mới nghe lời chị đây hả? “Ừm, em nhất định không được nói cho anh ấy biết, nếu không chị sẽ tuyệt giao với em.”

“Được được được, em sẽ không nói với anh ấy.” Lâm Du vô cùng luống cuống, thầm mắng mình ngu xuẩn, “Này, sao em vẫn còn nói chuyện với anh ấy vậy?”


Lâm Thiển bỏ điện thoại xuống, cười ngọt ngào, “Không nói nữa, sau này chắc chắn anh ấy sẽ không tìm chị nữa đâu, chị yên tâm đi!”

“... Gì cơ, em nói với anh ấy cái gì rồi?”

“Em nói Lâm Du ở nhà nghĩ đến chuyện yêu đương, muốn em giới thiệu một anh lính nào đó để làm quen.”

“...” Lâm Du quả thật phát điện, gào lên, “Aaaaa Lâm Thiên, sao em lại có thể tung tin đồn nhảm như thế? Chị bảo em giới thiệu anh lính cho chị làm quen lúc nào?” Lâm Thiên cười thầm, kiềm chế đến mức không chịu nổi, “Chẳng phải chị muốn lạnh nhạt với anh ấy sao, em nói vậy để anh ấy khỏi làm phiền chị.” “... Thật là bị em làm tức chết!” Lâm Du cầm túi xách chạy ra cửa không quay đầu lại. “Ôi, chị cưng, chị mới đến sao lại đi ngay rồi?” “Em cút đi!” Cửa mở ra rồi đóng lại, cuối cùng Lâm Thiển cũng chịu hết nổi bật cười ha hả, cười đến mức phổi phát đau. “Ai da má ơi, cười chết tôi rồi! Lâm Du cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha.”

Trước cửa thang máy.

Lâm Du cắn móng tay, vô cùng sốt ruột.

Con ngốc Lâm Thiển này, đầu óc bị kẹp hỏng hết rồi, biết rõ mình thích Cổ Đông Quân, không giúp thì thôi còn gây thêm phiền phức, tức chết tôi mất!

“Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô liền xông vào trong. Bỗng nhiên trước mặt vang đến một giọng nói ân cần hỏi thăm quen thuộc, “Em định đi về à?” Cổ Đông Quân đang nhìn cô mong chờ.

Nếu không phải ở khoảng cách gần thế này, nghe được rõ ràng như thế thì Lâm Du sẽ cho rằng mình nghe nhầm.

Lúc này, người trong bệnh viện không nhiều, trong thang máy chỉ có hai người họ. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt hai người cứ thể chạm nhau.

Trái tim cô kém xa vẻ bình tĩnh ngoài mặt. “Hả? Ừm... em đến thăm Lâm Thiển, thăm xong thì về...” Cố Đông Quân gật đầu, giơ tay định ấn nút, “Em lái xe đến hả?” “Vâng.” Cô thuận miệng trả lời. Cố Đông Quân nhân xuống tầng hầm, cửa thang máy đóng lại, không gian nhỏ hẹp bên trong thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hai người đều hướng mặt ra cửa thang máy, không ai nói chuyện, nhưng đều len lén quay sang nhìn đối phương. Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều cười ngây ngốc.


“Lâm Thiển không sao chứ?” “Vâng, con bé khỏe lắm, khỏe như trâu vậy.” “Haha, hai chị em em thân thật, phá đám nhau không chút khách sáo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm.”

“Đúng vậy, em và chị ruột còn chưa thân thiết như thế.” Lâm Du lén nhìn anh, “Anh... Sao anh lại ra đây một mình?”

“Nằm trong phòng mãi chán quá, em lại chẳng đến thăm anh.”

“...” Anh có ý gì, nói vậy em sẽ nghĩ lung tung đấy, xin anh hãy cứ giữ vẻ lạnh lùng được không? “Ha ha ha, thầy Cổ à, anh thật biết nói đùa.” Thoáng cái đã xuống tầng hầm, cửa thang máy mở ra, bên ngoài là tầng hầm ga ra mờ tối. Thế nhưng Lâm Du không bước ra. Cố Đông Quân nhắc nhở, “Ra đi, anh đi đứng không tiện nên không tiễn em được, em lái xe về cẩn thận.” Lúc này Lâm Du mới bất giác tỉnh ngộ, nói: “Em không lái xe tới đây, em đi nhờ.”

“...” M* nó, xấu hổ quá! Tôi là ai, đây là đâu?

Cố Đông Quân mỉm cười, “Vậy đến cũng đến rồi, cũng thăm Lâm Thiển rồi, có thể đẩy anh đi dạo được không, cô giáo Lâm?”

Sắc mặt của Lâm Du chẳng khác đợt khỉ là bao.

“Hay là em có thể nói: Em có việc rồi, không có thời gian?”

“Không không không, em rảnh, đi thôi.” Lâm Du nắm lấy xe lăn của anh, buột miệng nói: “Cũng đâu phải đưa anh đi trốn, có gì không thể chứ?”

“...” Trời ơi cái miệng của em, có thể nói chuyện dễ nghe chút được không? Khóe miệng Cố Đông Quân bất giác nhếch lên, quả nhiên, nói chuyện với cô rất vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận