Lấy Chồng Quyền Thế

Lâm Thiển nín khóc, mỉm cười. Phong cách màu mè này là phong cách của Cố Thành Kiêu sao?

“Nói đi nói đi, mau nói đi mà!” Không thể ngờ người đàn ông này còn có chiều mặt dày mày dạn lăn lộn khóc lóc om sòm, dụi cằm vào cổ cô, vừa cọ vừa làm nũng thế này. Lâm Thiển bị anh cọ nhột, “Phải là ba chữ đó sao? Nhưng em muốn nói ba chữ khác hơn, làm sao bây giờ?” “Chữ gì?” Cô kéo cổ anh thấp xuống, áp môi vào tai anh, khẽ khàng nỉ non: “Em muốn...”

Cố Thành Kiêu sửng sốt rồi mặt đỏ bừng trong ba giây làm Lâm Thiển rất vui vẻ. Cố Thành Kiêu há miệng cắn vào cổ cô, dùng râu đầm cô, dùng lưỡi liếm có. Đôi mắt anh đỏ ửng, kìm nén nói: “Còn dám trêu anh thế này nữa không? Em chờ đi, không cần mấy ngày xem anh trừng trị em thế nào.”

“Trừng trị thế nào? Em sợ quá!”

“Muốn trừng trị thế nào thì trừng trị thế đấy.”

Hai người đùa giỡn một lát, Cố Thành Kiêu vẫn lí trí buông tha cho cô, dù sao cô cũng mới vừa tỉnh lại.

Lâm Thiên nhìn anh thật kĩ, trừ vẻ mệt nhọc thì trên mặt anh còn có rất nhiều vết thương nhỏ. Những vết thương này là do anh bị va chạm hoặc bị xước trong khi lặn dưới dòng nước cứu cô.

“Anh không sao chứ? Nâng tảng đá nặng như thế, lưng và đùi của anh có bị thương không?” “Không có. Chỉ là vài vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới.” Lâm Thiển ôm lấy cổ anh, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn anh một cái.


Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước không thể thỏa mãn được anh. Ngay lúc môi cô vừa rời đi, anh bỗng chốc sân tới dùng sức hôn cô ngấu nghiến. “Thiển Thiển, anh yêu em! Anh không thể mất em!”

“Ừm, em cũng vậy...” Tim Lâm Thiển nóng lên, nước mắt trong vắt dâng tràn vành mi.

Cô đã từng kề cận cái chết, nên lúc này đây hiểu được mạng sống tốt đẹp cỡ nào, cũng càng thêm trân trọng mỗi phút mỗi giây được ở bên người mình yêu.

Cố Thành Kiêu đeo nhẫn lên tay cô lần nữa, nói: “Tiểu Thúy đưa cho anh.” “Ừm, ha ha! Lúc ấy em tưởng mình chết chắc rồi. Đúng rồi, Tiểu Thúy đầu? Còn những người khác nữa, họ thế nào rồi?”

“Tiểu Thúy và em trai con bé đều vô sự. Hiện tại hai đứa đang ở chung với ông nội của mình. Ca phẫu thuật của ông ấy đã thành công, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là sẽ được xuất viện. Anh đã sắp xếp xong tất cả sinh hoạt của họ ở thành phố B rồi, em không cần lo lắng.”

“Lâm Du đã xuất viện, Cổ Đông Quân bị gãy hai chân, đang bó bột ở khoa chỉnh hình.”

“Còn hai bạn nhỏ khác thì một người gãy tay, một người gãy chân, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Họ đang được cứu chữa tại bệnh viện địa phương, ba mẹ họ đang ở chung với họ.”

Lâm Thiển gật đầu, cảm thấy yên lòng khi biết mọi người đều bình an vô sự. Thiên tai lớn như thế, trường học cũng trở thành đồng hoang tàn, không có ai tử vong là may mắn lắm rồi. Không có gì quan trọng hơn mạng sống con người. Nhận được tin Lâm Thiển đã tỉnh lại, Lâm Húc hào hứng chạy đến ngay. Hai ngày nay ông cũng không hề rời khỏi bệnh viện. Chỉ vì cơ thể không cách nào chèo chống, nên ông nằm thiêm thiếp trong phòng nghỉ. Lâm Thiên thấy dáng vẻ tiều tụy già nua của ba mình thì vội nói: “Ba, con không sao, ba mau về nghỉ ngơi đi!”

Một người già lớn tuổi như Lâm Húc lại ngồi xổm trước đầu giường con gái khóc ròng. Đây không phải lần đầu tiên ông khóc trước mặt mọi người. Có điều lần này là nước mắt vui mừng. “Tiểu Thiển à, con đúng là nghịch ngợm, làm ba lo gần chết! Vất vả lắm ba mới có thể về nước đoàn tụ với con, thế mà con lại xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt chút rời bỏ ba. Nếu con đi thật thì cả đời này ba sẽ sống trong hối hận.”

“Ba, con không sao mà.” Lâm Thiển nghẹn ngào nói.

Trước kia cô luôn cho rằng ba cô không thương cô. Sau khi về nước cho cô đủ thứ, tất cả đều vì muốn chuộc lại lỗi lầm.

Thế nhưng, nhìn người đàn ông tiều tụy già nua trước mặt, cô biết rằng ba cô rất thương cô. Giống như cô thương ông vậy. Sau đó, Ninh Trí Viễn lại sắp xếp cho Lâm Thiển đi kiểm tra đối chiếu toàn diện.

Kết quả kiểm tra cho thấy, máu tụ trong lồng ngực cô đã giảm bớt rõ rệt. Lỗ thủng nhỏ trong lá phổi cũng đang dần dần lành lại. Dựa theo tình hình này thì cô có thể không cần phẫu thuật.


Quan trọng nhất là hai chân của cô đã có cảm giác. Cô đã có thể vịn mép giường bước đi chầm chậm.

Các chức năng trong cơ thể cũng đang tiến triển theo hướng tốt. Lâm Thiển tỉnh lại, cả Đội đặc nhiệm Dã Lang đều vui mừng, nhưng Trịnh Tử Kỳ thì vui không nổi.

Sáng sớm hôm sau, cô ta xách một giỏ trái cây đích thân đến bệnh viện thăm hỏi. Lâm Thiển đã chuyển sang phòng bệnh bình thường. Dưỡng bệnh ở phòng VIP vừa yên tĩnh mà lại thoải mái dễ chịu như đang ở trong khách sạn năm sao vậy. Trịnh Tử Kỳ gõ cửa đi vào. Trong phòng bệnh có Cố Thành Kiêu và dì Trần ở Thành Để.

Cô ta thấy sắc mặt Cố Thành Kiêu đen lại sau khi nhìn thấy mình thì trong lòng chùng xuống. “Có phu nhân, sức khỏe có khá hơn chút nào không?” Lâm Thiển ngây người, lấy làm lạ. Cô ta đã đổi giọng gọi cô là “Cổ phu nhân”, chứ không phải là “Lâm tiểu thư”.

Chuyện khác thường tất có yêu quái. “Ừm, khỏe hơn nhiều rồi! Cô bận rộn vậy mà còn tới thăm, cảm ơn đã quan tâm, lại đây ngồi đi.” “Dì Trần, pha trà.” Trịnh Tử Kỳ đưa giỏ trái cây cho dì Trần, sau đó chầm chậm bước tới trước giường, nói: “Tôi thong thả lắm, Thủ trưởng Cổ chẳng giao việc gì cho tôi cả.” Lúc nói câu này, cô ta nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu, rõ ràng là nói cho anh nghe. Lâm Thiên nhìn Trịnh Tử Kỳ, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu, thấy sao cũng bất thường. Hai người này lại làm chuyện xấu gì sau lưng mình rồi? Không đúng, chồng mình sẽ không phản bội mình! Chắc chắn là Trịnh Tử Kỳ này lại gây sóng gió, hừ! Nghĩ đến đây, Lâm Thiển bắt đầu trò đùa tự biên tự diễn quái đản. “Ôi ôi...” Cô bỗng cuộn mình ngồi dậy, vẻ mặt đau đớn, “Ông xã à, ngực em đau quá, ông xã...”

Cái giọng nũng nịu kia nghe là biết giả vờ.

Nhưng chẳng ai vạch trần cô.

Cố Thành Kiêu cũng hết sức phối hợp, “Sao thế?”

“Đau chỗ này, đau chỗ này.”


Lâm Thiển nắm lấy tay Cố Thành Kiêu kéo vào chăn, ấn lên ngực mình, “Anh xoa đi, em đau quá! Anh xoa thì em sẽ hết đau.” “...” Em có thể diễn thật chút không? Cố Thành Kiêu nén cười, nhẹ nhàng xoa ngực cho cô.

Ừ, đậu hũ này miễn phí mà, lý nào lại không ăn? Trịnh Tử Kỳ quay mặt đi để tránh bộ dạng thân mật của hai người. Nhưng cô ta không có ý định bỏ về, ngược lại càng kiên nhẫn chờ đợi.

Lâm Thiển cảm thấy không đùa được nữa, thế là buông tay Cố Thành Kiêu ra, “Được rồi, hết đau rồi.” Em hết đau nhanh thật đấy! Cố Thành Kiêu nghĩ thầm.

Lâm Thiển là người thẳng thắn, không giấu được suy nghĩ trong lòng, hắng giọng hỏi: “Cô không chỉ đến thăm bệnh đơn giản như vậy đúng không?” Trịnh Tử Kỳ hơi ngẩng đầu, ánh mắt như thầm chấp nhận. “Chẳng phải cô nói chồng tôi và cô từng có quan hệ sao? Cô còn biết vị trí nốt ruồi son ở chỗ kín của anh ấy. Bây giờ đúng lúc có anh ấy ở đây, cô có dám đối chất với anh ấy không?”

Trịnh Tử Kỳ: “...” Dì Trần: “...”

Và Cố Thành Kiêu: “...”

Cho dù Lâm Thiển tin tưởng Cố Thành Kiêu, nhưng phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, về việc đối xử với đàn ông có phản bội mình hay không, lòng dạ vĩnh viễn nhỏ nhen như thế. Cô vẫn còn nhớ rõ khoản nợ cũ kia đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận