Lấy Chồng Quyền Thế

Dương Liễu Nhi lúng túng đứng trước cửa ra vào, tạm thời không biết nên gọi ai.

“Chị.” Phan Khả Vận thân thiết gọi cô ta, đi qua kéo tay cô ta vào, “Không phiền không phiền, bọn em đang nói về chị đó.”

“Hả? Nói gì về chị chứ?” “Nói rằng chị không thua kém gì đấng mày râu. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, chị cứu một lần hơn mười đứa bé, vậy thì công đức cỡ nào.” Dương Liễu Nhi cười ngượng, “Nào khoa trương như em nói chứ, mà cũng đâu phải công lao của một mình chị.”

Cô ta nhìn sang Cố Đông Quân, khó tránh khỏi có chút chột dạ, “Đều là Đông Quân cứu cả.”

“Ôi, hai người không cần khiêm tốn, cả hai đều là đại anh hùng được chưa?” Dương Liễu Nhi mỉm cười, huých nhẹ cô em họ, rồi nhìn sang các trưởng bối, “Cậu, dì, bác trai, bác gái, chào mọi người, cháu đến thăm Đông Quân ạ.” Người đến thăm Cổ Đông Quân đều ở lại trò chuyện một lát, còn Lâm Thiển bên kia im lặng như tờ, sau màn chào hỏi ngắn gọn liền nhốn nháo rời đi.

cố Nam Hách bảo rằng muốn đến chỗ Lâm Thiển thăm anh Hai nên muốn ra về.

“Ba mẹ, tối nay con sẽ về.”

Phan Khả Vận nhìn theo ba mẹ mình rồi vui vẻ kéo Dương Liễu Nhi đến giường bệnh của Cổ Đông Quân, “Hai người không ngại em ở đây làm kỳ đà chứ? Dù sao trước kia em cũng làm không ít, hì hì.”


Phan Tuệ ở lại chăm sóc con trai, bà cầm một chùm nho, nói: “Khả Vận, đi rửa trái cây với bác đi.” Phan Khả Vân lập tức hiểu ý, nhướng mày nhìn Dương Liễu Nhi với ánh mắt “biết anh chị thích thế giới hai người rồi”, sau đó vô cùng vui vẻ đi rửa trái cây với bác gái.

“Bác gái, có phải mình sắp được uống rượu mừng không?”

“Bác gái, bác nói xem nếu bọn họ kết hôn thì cháu phải nhận một hay là hai bao lì xì?”

Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi. Cô ta cắm hoa tươi vào bình hoa trên đầu giường. Đó là một bó lan dạ hương màu xanh tím đang nở rộ.

“Bây giờ không phải mùa lan dạ hương ra hoa, nhưng bó lan dạ hương này lại nở đẹp vô cùng. Cô chủ tiệm hoa bảo lan dạ hương đại diện cho sự sống lại...” Lúc nói chuyện, cô ta dè dặt nhìn thoáng qua Cố Đông Quân.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô ta vội giải thích: “Buổi họp báo lúc sáng là quản lý của em sắp xếp, chúng em là nghệ sĩ, bất kể nói gì hay làm gì đều giao phó cho quản lý, không thể tự làm chủ được.”

Cố Đông Quân vẫn hờ hững như cũ, không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Bất kể cô ta nói thế nào cũng không liên quan đến anh, anh cũng chẳng so đo. Có điều, cô ta đã không còn là Dương Liễu Nhi chân thành mà anh quen biết trước kia nữa. “Em nói sao là chuyện của em, anh không để ý mấy chuyện đấy.” Cố Đông Quân lạnh nhạt nói. Dương Liễu Nhi cười, cô ta biết anh sẽ không so đo. Anh vẫn như trước đây, bao dung cô ta vô hạn, bất kể cô ta làm gì anh cũng sẽ không nổi giận. Cô ta ngồi bên giường nhìn hai cái chân bó bột của anh, vành mắt đỏ lên, “Có đau không?”

“Không.”

“Hôm qua cứ như một cơn ác mộng vậy, may mà chúng ta đều bình an vô sự. Đông Quân à, trải qua chuyện này, em càng xác định lòng mình. Em muốn theo anh, sẽ không rời xa anh nữa.”

Cố Đông Quân sững người, nhíu chặt mày, anh tưởng trước đó anh đã nói rõ ràng rồi.

“Em mặc kệ!” Dương Liễu Nhi không cho anh cơ hội từ chối, vừa bướng bỉnh lại hơi nũng nịu nói, “Em mặc kệ bây giờ anh còn yêu em hay không! Tóm lại em muốn theo đuổi anh lần nữa, cho đến một ngày nào đó anh đồng ý.”

Nói rồi cô ta lao thẳng vào người anh, ôm chặt lấy anh, mặt cũng áp sát vào ngực anh. Hai chân của Cố Đông Quân không thể cựa quậy, vẫn là một bệnh nhân nên anh hoàn toàn không tránh được. Lúc này, Phan Tuệ và Phan Khả Vận đã rửa nho xong trở về, nhìn thấy cảnh này thì vội lùi ra ngoài.

Phan Khả Vận: “Ôi, hai người không thể chờ đợi được sao? Đau mắt quá đi!”


Cổ Đông Quân sầm mặt, càng cau mày chặt hơn. Dương Liễu Nhi ôm chặt anh như sợ lại mất anh lần nữa. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng la ngạc nhiên của Phan Khả Vận, “chao ôi, ai đây nhỉ, thì ra là Lâm nhị tiểu thư, cô tới đây làm gì?” Thời cấp ba, Phan Khả Vân, Lâm Thiển và Lâm Du là kẻ thù không đội trời chung, đương nhiên bây giờ cũng không khá hơn chút nào.

“Cố Đông Quân ở đây sao?”

Là tiếng của Lâm Du, Cố Đông Quân giật mình ngồi dậy, đồng thời đẩy Dương Liễu Nhi ra, làm căng vết thương trên hai chân.

“Shhh...” Anh nhắm mắt nhếch miệng đau đớn. Dương Liễu Nhi vừa sốt ruột vừa đau lòng, bèn ấn vai anh xuống, nói: “Anh đừng động đậy, bỏ thạch cao đấy.”

Bên ngoài, Phan Khả Vận nhìn Lâm Du mặc đồng phục bệnh nhân, ngạo mạn hất hàm hỏi: “Cô tìm anh họ tôi có việc gì?” Anh họ? Cố Đông Quân là anh họ cô ta? Lâm Du kinh ngạc không thôi. Với tính cách hư vinh của Phan Khả Vận, sao cô ta lại là em họ của Cố Đông Quân được chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi!

Có điều, vì Cố Đông Quân, cô nhịn, còn cố nở một nụ cười hiếm thấy. “Ha ha, nói sao thì tôi và anh họ cô cũng là người bị nạn cùng bò ra khỏi đống đổ nát, thế nên tôi tới xem thử tình hình của anh ấy.”

“Cháu là Lâm tiểu thư Lâm Du à?” Phan Tuệ mỉm cười, nói chân thành, “Con trai bác bị gãy chân, phải bó bột tĩnh dưỡng một thời gian.”

Lâm Du cung kính gật đầu nhẹ, “Thì ra là bác gái, chào bác, bác gọi tên cháu là được rồi ạ. Lúc phòng học bị sập, là anh ấy cứu cháu và hai học sinh khác, cho nên cháu muốn gặp mặt để cảm ơn anh ấy.”

Phan Tuệ nghe xong thì rất vui vẻ, gật đầu nói: “Được rồi.” Nhưng không ngờ Phan Khả Vân lại ngăn cô lại, “Ấy ấy ấy, bây giờ không được, chị họ tôi đang ở bên trong, cô không được ảnh hưởng thế giới hai người của bọn họ.”


“???” Trên mặt Lâm Du viết đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là sao đây?

Phan Khả Vận đắc ý đến nỗi hai hàng lông mày tựa như muốn cất cánh bay lên. Cô ta nói: “Dương Liễu Nhi đấy, chẳng phải cũng là người cùng bị nạn với cô sao? Nhưng chị họ tôi là đại minh tinh, ảnh hậu quốc tế, cô được gặp nạn chung với chị ấy là vinh hạnh của cô.” “..” Thì là cô ta còn là em họ của Dương Liễu Nhi. Đây chính là tỏ vẻ đạo đức giả như nhau. Nhưng khoan đã... Thế giới hai người là cái quái gì?

Trong lúc Lâm Du đang lơ ngơ thì bên trong bỗng vọng ra tiếng kêu vang dội của Cổ Đông Quân, “Vào đây, tất cả vào đây.” Phan Tuệ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn vội mở cửa đi vào, “Sao thế Đông Quân?” Cố Đông Quân bực bội, giận dữ chất vấn Phan Khả Vận: “Em đang nói bậy bạ gì đấy?”

Phan Khả Vận sững người, không hiểu cho lắm, còn Dương Liễu Nhi thì khó chịu ra mặt.

Phan Tuệ mỉm cười, bước đến hòa giải, “Sao vậy con trai? Con xem, Lâm Du tới thăm con kìa... Lại đây ngồi đi Lâm Du, ăn nho đi này, vừa rửa đấy, Liễu Nhi cũng tới ăn đi.”

Ba người Cố Đông Quân, Lâm Du và Dương Liễu Nhi gặp nhau, bầu không khí liền trở nên lúng túng.

Cộng thêm Phan Khả Vận chỉ biết gây phiền toái và Phan Tuệ chỉ biết tác hợp. Tình cảnh này vô cùng quái lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui