Lấy Chồng Quyền Thế

Tại vùng bị nạn ở Đại Thanh Sơn.

Các chiến sĩ cứu nạn không ngừng nghỉ, thể lực tiêu hao rất nhiều. Nhân viên cứu hộ liên tục thay phiên nhau, liên tục vào cuộc.

Phát hiện thấy khoảng trống rồi, bọn họ dùng các cọc gỗ chống lên trên, ngăn ngừa hổ lại sập lần nữa. Nhưng không gian ở bên dưới không rộng, chỉ có thể bò ra bò vào, tiến độ cứu hộ rất khó khăn. Không biết đã chờ trong bóng tối bao lâu, cuối cùng Lâm Thiên đã có thể nghe thấy tiếng gõ gõ đục đục phía trên.

Cô gọi to nhưng chỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại. Cô dùng đá gõ gõ, nhưng cũng không nghe thấy có tiếng đáp trả.

Cậu nhóc lúc trước còn khóc lóc ầm ĩ giờ cũng không còn sức để khóc. Tiểu Thúy không ngừng lay gọi em trai, nhưng tiếng đáp lại của cậu bé ngày càng yếu ớt. “Cô giáo Lâm, liệu chúng ta có bị chết ở đây không?” Nửa người trên Lâm Thiển bị bàn học đè lên. Vào lúc xảy ra tai họa, cô đang ôm hai đứa bé trốn dưới bàn học.

Lúc trần nhà sập xuống, bàn học cũng đổ, thật sự đè lên cả người cô. Cô cảm thấy như lồng ngực mình sắp bị vỡ vụn.

Cô cũng không biết được liệu mình có bị chết ở nơi này hay không, nhưng cũng không thể không mang lại hi vọng cho mấy đứa bé. Cô khẽ giọng nói: “Không đâu, sẽ có người cứu chúng ta! Các anh bộ đội rất dũng cảm, nhất định ở bên trên sẽ tìm ra cách.” Nước mắt Tiểu Thúy lặng lẽ rơi, cô bé bật khóc: “Nhưng cháu sợ lắm. Lúc nào thì bọn họ mới đến cứu chúng ta được?”

“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng chịu đựng.” Hơi thở Lâm Thiên yếu ớt, nói hai câu cũng mệt mỏi thở dốc, mỗi hơi thở là một lần ngực nhói đau. Lúc trước cô còn cảm nhận được nửa người dưới đau nhức, nhưng giờ thì tê cứng đến không còn cảm nhận được gì nữa. “Tiểu Thúy, có thể giúp cô Lâm một chuyện không?”


“Vâng.”

Hai tay Lâm Thiển run rẩy tháo dây chuyền trên cổ xuống.

Trong bóng tối, cô lần mò đeo lên cổ Tiểu Thúy, “Tiểu Thúy, cháu nhất định phải trụ vững cho đến khi có người đến cứu.”

“Cô giáo Lâm...” “Đừng khóc, cố giữ sức, nhất định phải kiên trì.” “Cô giáo Lâm, cô cũng phải kiên trì, chúng ta cùng nhau thoát ra ngoài.” “Được, cô cũng sẽ kiên trì, nhưng nếu chẳng may... Chẳng may cô không ra được, cháu phải mang theo dây chuyền của cô ra ngoài. Trên dây chuyền là nhẫn cưới của cô, cháu mang chiếc nhẫn trao lại cho chồng cô.”

“Chồng của cô tên là Cố Thành Kiêu. Nhớ nhé, chú ấy tên là Cố Thành Kiêu. Cháu cứ hỏi bất kỳ anh lính nào thì anh ấy cũng sẽ biết chú ấy.”

“Cháu mang chiếc nhẫn đến cho chú ấy. Chú ấy sẽ thu xếp cuộc sống sau này cho cháu và ông nội, còn cả em trai của cháu nữa. Các cháu nhất định phải kiên trì.”

Lâm Thiên biết hai đứa trẻ không bị thương, chỉ cần kiên trì đến cùng là có thể sống sót ra ngoài. Còn cô, cô cũng không muốn để lại lời trăn trối. Nhưng nửa người dưới đã không còn cảm giác, ngực cũng ngày càng đau, không biết cô còn chịu đựng được bao lâu nữa.

Chưa bao giờ cô lại mong muốn được sống mãnh liệt như thời khắc này. Cô muốn thoát ra ngoài, muốn được sống, muốn được gặp Cố Thành Kiêu.


Mỗi giây mỗi phút cô cắn răng chịu đựng, không để cho mình lịm đi, cũng không ngừng nói ra những lời động viên. Nhưng giờ phút này, cô biết, cô không thắng nổi thời gian, cũng không thắng được số mạng.

“Tiểu Thúy, cháu hãy nói cho chồng cô biết, có thể lấy chú ấy là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô. Chú ấy vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ, chú ấy đau khổ, cô lại càng thêm khổ sở.”. “Cô giáo Lâm, cháu không nói. Những lời này cô tự mình nói đi, được không?”

“Cô giáo cũng mong được tự mình nói với chú ấy. Nhưng chẳng phải đây chỉ là phòng chuyện chẳng may thôi sao... Tiểu Thúy ngoan, hứa với cô giáo đi.”

“Vâng, cháu nhớ.”

Trước mắt là bóng tối vô tận, không khí mỏng manh làm cho bọn họ ngày càng mất đi tri giác. Mỗi lần Tiểu Thúy muốn ngủ thiếp đi, Lâm Thiển lại đánh thức cô bé, “Tiểu Thúy, không được ngủ.”

Rồi chính cô cũng không mở nổi mí mắt.

Tiểu Thúy được đánh thức cũng lại tiếp tục gọi em trai. Có lẽ cậu bé đã rơi vào hôn mê, cô bé không nhịn được lại bật khóc. Vừa tối vừa lạnh, thêm cả đói khát, cô bé vừa khóc vừa dùng cách của Lâm Thiên, cầm cục đá nhỏ gõ gõ vào tảng đá lớn.


****

Vì lối đi quá nhỏ hẹp, một lần chỉ có một người đi qua được. Không gian bên trong cũng chỉ chứa được ba người chật vật, cho nên tốc độ cứu nạn cực kỳ chậm chạp. “Ở đây, có tiếng vang lên từ phía sau tảng đá này.” Ba chiến sĩ lổm ngổm bò đến, cầm đèn pin soi vào thì nhìn thấy một tảng đá to chắn trước mặt. Bên cạnh tảng đá lớn là một mảng tường gạch, họ liền dùng tay gỡ gạch ra. Ba người nằm xuống dùng tay không đào từng viên gạch ra, chiếu đèn pin vào bên trong gọi, “Có ai ở bên trong không?” “Có, cả ba người chúng tôi đều ở đây.” Một giọng nói nhỏ của cô gái truyền đến. Ba người vô cùng mừng rỡ, lập tức báo cáo cho cấp trên.

Tiểu Thúy vô cùng phấn khích, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Cô bé lay lay Lâm Thiển, lớn tiếng gọi, “Cô giáo Lâm, cô giáo Lâm, đừng ngủ, bọn họ đến cứu chúng ta rồi, cô giáo Lâm...” Mí mắt Lâm Thiển run run mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.

Đây là ánh sáng của hi vọng. Cô từ từ mở mắt, cũng mừng rỡ, “Thấy chưa, cô đã nói bọn họ nhất định sẽ đến mà.” Sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, tâm trạng Lâm Thiển và Tiểu Thúy rõ ràng khá hơn nhiều, chỉ còn em trai nhỏ vẫn bất tỉnh nhân sự.

Đội cứu hộ lập tức luồn ống dẫn khí xuống cùng với nước và thức ăn. Em trai nhỏ được uống nước ấm cũng dần dần hồi tỉnh. Trước mắt ba người cũng chưa có chuyện gì, mấu chốt là phải làm thế nào để cứu được ra ngoài. Các nhóm cứu hộ luân phiên thay ca nhau hết nhóm này đến nhóm khác. Cửa khe đào được ngày càng rộng, bé trai hơn hai tuổi được cứu ra trước, sau đó đến Tiểu Thúy.

“Cô giáo Lâm, cháu đi ra trước. Cô đừng sợ, một lát nữa sẽ đến lượt cô. Chị em cháu chờ cô ở phía trên.” Lâm Thiển cố gắng mỉm cười, động viên cô bé, cũng như tự khích lệ mình, “Được.” Vào lúc này cô cũng không còn cảm nhận được cơn đau ở ngực nữa, cả người hoàn toàn tê cứng. Các chiến sĩ tiếp tục đào bới, không ngừng một khắc. Đột nhiên “ầm” một tiếng, lại có tiếng đá vụn lăn xuống.

m thanh này không còn lạ lẫm với Lâm Thiên, “Không ổn rồi, chỗ này lại sắp sập. Mọi người mau rút lui, mau rút lui đi!”

Ba chiến sĩ cứu nạn không nhúc nhích. ở chỗ này có vẻ như có tảng đá.


Tiếng ầm ầm vang lên một lúc rồi ngưng. Mặt đất hơi rung lên rồi lại im ắng như trước. Nhưng nhóm cứu nạn cũng không dám đào thêm nữa. Người bên dưới lo lắng, người ở phía trên cũng nóng ruột.

Còn đáng ngại hơn là đêm nay không hề có sao, mà từng đợt gió mát lạnh thổi đến. Có vẻ như thời tiết sắp thay đổi.

Nếu có mưa thì ở bên dưới sẽ bị ngập, như vậy thì chắc chắn tiêu đời. Cùng lúc đó, Cố Thành Kiêu đã ngồi lên máy bay trực thăng, lao đến vùng bị nạn với tốc độ nhanh nhất. “Tử Tuấn, tình hình ở đó thế nào?”

“Lão Đại, đã tìm được chị dâu. Chúng tôi đang dốc toàn lực cứu nạn. Bao giờ thì lão Đại đến nơi?”

“Nửa giờ nữa.”

Lúc này đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng người hoảng hốt kêu lên, “Lại sập, sắp sập rồi!”

Cố Thành Kiêu nhắm chặt mắt, hít thật sâu rồi mới hỏi: “Lại sao rồi?”

“Lão Đại, chị dâu bị đè, cửa hầm quá bé, chúng tôi không vào trong được, cô ấy cũng không ra được, đào tiếp thì sẽ lại khiến cho đất đá sụp tiếp, cho nên...” Cố Thành Kiêu cổ hết sức đè nén tâm trạng khủng hoảng, bình tĩnh nói: “Không được nóng vội, không nên tùy tiện chỉ đạo, chờ tôi tới.”

“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui