Trịnh Tử Tuấn hỏi: “Những ai còn sống?”
“Cố Đông Quân và Lâm Du. Họ trả lời chúng tôi rồi. Còn có hai em học sinh đang ở cùng họ, cũng không có vấn đề gì, chỉ là vẫn bị kẹt bên trong.”
Như vậy còn ba người nữa vẫn chưa nghe được tiếng gọi là ai? Trịnh Tử Tuấn không dám hỏi tiếp. Những người còn lại cũng không ai dám hỏi. Đội cứu hộ chia làm hai nhóm. Một nhóm đào móc cứu Cổ Đông Quân và Lâm Du, nhóm còn lại thảo luận cách tìm cứu Lâm Thiên.
Theo Khương Tiêu Hà nhớ lại, trước khi phòng học bị sập, Cố Đông Quân và Lâm Du mỗi người ôm một đứa bé đã chạy được đến cửa. Còn Lâm Thiển thì hất tay anh ta, quên mình lao vào cứu hai chị em đang ngồi trong góc.
Phòng học không chỉ bị sập mà còn do núi lở tràn xuống, một góc phòng bị núi đá đè lên. Vị trí của Lâm Thiển lúc đó chính là ở góc phòng bị núi đá đè lên, bị vùi rất sâu rất sâu bên dưới. Cứ coi như tránh được núi đá đè vào người thì cũng sẽ bỏ mạng vì thiếu dưỡng khí, hoặc bị thiếu thức ăn, thiếu nước uống.
Cứu người như cứu hỏa. Nhưng cứu thế nào lại là một câu đố không hề đơn giản.
đây không có máy xúc lớn, muốn đào chỉ có thể dựa vào sức người, tốc độ chậm, hiệu suất thấp, chờ đào được đến nơi bị vùi thì cũng phải mất mấy ngày. Người gặp nạn có thể kiên trì được nhiều ngày như vậy không? Đường núi bị chặn, bên trong không cách nào đi ra, người ngoài cũng không thể đi vào, chỉ có thể dựa vào máy bay trực thăng. Trong lúc mọi người vẫn đang tính toán thời gian thì máy dò trong tay Cao Kỳ Khâm vang lên tiếng “tích tích” báo hiệu.
Anh mừng rỡ phát cuồng, “Bên dưới có người sống, cách mặt đất năm mét.”
Nói cách khác, đất đá lở núi lăn xuống, độn mặt đất lên cao năm mét so với bình thường. Cao Kỷ Khâm còn nói: “ở đây không có bùn đất, chỉ có đá to, dưỡng khí có thể lọt qua khe hở đá đi vào.” Tống Cảnh Du cẩn trọng đánh giá địa hình địa thế ở hiện trường rồi nói: “Chúng ta cũng có thể thử đào hầm ngầm đi xuống.”
Trịnh Tử Tuấn gật đầu, “Cũng chỉ còn nước này! Chúng ta phải tranh thủ thời gian, làm thôi!” Mọi người cùng đồng thanh: “Nào, bắt đầu đi!” Ở nơi khác, máy bay trực thăng đã chuẩn bị đưa từng nhóm giáo viên và học sinh mệt mỏi rời đi. Vì kịp thời chạy trốn nên cũng không có ai bị thương nặng. Dương Liễu Nhi nghe nói Cổ Đông Quân vẫn còn bị kẹt ở dưới mặt đất cũng mặc kệ ai khuyên can, kiên quyết không chịu rời đi.
Ninh Trí Viễn khuyên nhủ không được, đành nói một câu, “Dương tiểu thư, nơi này không phải chỗ an toàn, rất có khả năng núi lại tiếp tục sạt lở. Đến lúc đó, không ai có thể đảm bảo sự an toàn tính mạng cho cô được.” Trợ lý cũng lôi kéo cô ta đi lên trực thăng, “Chị Dương, đừng ngần ngừ nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
Dương Liễu Nhi vẫn kiên quyết từ chối, kiên định nói: “Phải về thì mọi người cứ về đi. Tôi không đi! Có hậu quả gì tự tôi sẽ chịu.” Mọi người khó xử, Ninh Trí Viễn chỉ còn cách hạ lệnh cho máy bay trực thăng chở nhóm người cuối cùng rời di.
Ninh Trí Viễn chuẩn bị sẵn trang thiết bị sơ cấp cứu. Chỉ cần có người được cứu lên thì lúc đó mới là cuộc chiến của anh.
Bốn người Cố Đông Quân, Lâm Du và hai đứa bé nằm giữa mặt đất bùn lạnh, nắm tay nhau thật chặt.
Nghe tiếng đào xúc ở phía bên trên, tim của bọn họ cũng đập thình thịch ngày càng nhanh. Phía trên đào xúc, không tránh khỏi làm bụi bặm và mảnh vụn rơi xuống dưới. Cố Đông Quân một tay che cho bọn nhóc, một tay che trên đầu Lâm Du.
Anh hạ giọng khẽ hỏi: “Tại sao không chạy đi?” Lâm Du sửng sốt, thành thật nói: “Lúc đó không nghĩ được nhiều như vậy.” Tai họa thình lình ập xuống chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người người đều vô cùng hoảng loạn, tất cả đều là chỉ làm theo bản năng nguyên thủy nhất. “Không sợ sao?” “Sợ chứ...” Lâm Du thốt lên, “Ai lại không sợ? Anh không sợ sao?” Cố Đông Quân cười trừ, lại hỏi: “Mấy ngày hôm nay tại sao lại tránh né anh?”
“Hả... Sao anh lại đổi chủ đề nhanh vậy chứ?”
“Trả lời câu hỏi của anh.”
“Chẳng phải chúng ta đang tìm cách để thoát ra ngoài sao?” “Đó không phải là chuyện cần em phải nghĩ. Mau trả lời câu hỏi của anh.” Cổ Đông Quân ngày càng thúc ép, Lâm Du không cách nào trốn tránh được. Đã không né được, cô liền phủ nhận, “Đâu có đâu, em đâu có tránh né anh. Chẳng phải ngày nào cũng chạm mặt nhau sao?” “Em có né tránh anh hay không chả nhẽ trong lòng em không biết?” Cố Đông Quân bực bội hỏi vặn lại, khó khăn giữ cho giọng nói thật nhẹ nhàng. “Vậy anh với bạn gái ở bên nhau, chẳng phải tôi nên tránh đến gần làm kỳ đà cản mũi sao?”
“Anh đã nói anh không nhận lời quay lại với cô ấy.”
Lâm Du nguýt một tiếng, “Ma mới tin!” Cố Đông Quân nghĩ mãi không hiểu được cô nhóc này. Rõ ràng lúc trước còn quyết tâm theo đuổi anh, vậy mà quay ngoắt một cái đã trở mặt lạnh lùng ít nói, lại còn không thèm tin anh. Anh khẽ bóp gáy cô hỏi: “Anh lừa em làm gì? Tại sao em không chịu tin anh?” Lâm Du vốn là người thẳng tính, thẳng thắn bật lại: “Em không ngờ anh cũng là loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, coi như em nhìn lầm người.” “???” Dấu hỏi nổi đầy trên mặt Cố Đông Quân, “Em có ý gì?”
“Anh với đại minh tinh mới tái hợp, lại còn muốn mập mờ với em. Mấy người thành phố các người cứ chơi đi, em không chơi, muốn rút lui ra khỏi game không được sao?” Cố Đông Quân vô cùng oan uổng, cuối cùng cũng đã được nếm mùi vị “nỗi khổ khó nói”.
Mặc dù bị đình chỉ công tác, bị điều tra, nhưng anh vẫn luôn luôn bình tĩnh. Bởi vì trong lòng anh tự biết rõ, cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng hôm nay bị Lâm Du chất vấn, anh thật sự không hiểu nổi. Cho nên anh ra sức giải thích: “Thứ nhất, anh không quay lại với cô ấy. Thứ hai, anh cũng không muốn trêu đùa mập mờ với em. Còn em, chậc chậc, có phải là tự đề cao bản thân quá không hả?”
“Anh...” Lâm Du bực tức lấy chân đạp anh.
“Aaa!” Cố Đông Quân bị đau lập tức nghẹn giọng kêu lên. “Bớt làm trò đi, em có dùng sức đâu.” Cố Đông Quân đau đến nghẹn lời, cắn răng chịu đau.
Lâm Du thấy có gì đó không bình thường, dùng chân lần lần phía dưới. Chân cô chỉ chạm phải một tảng đá cứng, còn bức tường thì đang ngã xuống gần chỗ người cô, chỉ thiếu chút nữa là chạm vào người.
Khe hở này cũng không lớn, khoảng không chật chội không thoải mái. Hai đứa bé người nhỏ nên lọt thỏm ở bên trong không hề hấn gì.
Nhưng người lớn thì khác.
Người lớn? Lâm Du chợt nghĩ ra. Cô còn không thể duỗi chân ra được, Cố Đông Quân cao lớn như vậy sao lại có thể duỗi được chân ra?
“Anh anh anh... Có phải anh bị đè rồi không?” Cố Đông Quân không hề lên tiếng, hai chân đau đến không nói nổi, lại bị cô đá vào đúng chỗ chân đau. “Anh bị đè lên chỗ nào rồi?” Lâm Du không kiềm chế được, bật khóc, “Sao anh không nói sớm? Anh bị đè ở đầu hả?”
Lâm Du vừa khóc thì hai đứa bé ở bên cạnh cũng òa khóc. Cố Đông Quân thật sự bất lực, vừa chịu đựng cơn đau vừa phải đi dỗ người khác.
Mà chẳng những phải dỗ trẻ con, đến cả người lớn cũng phải dỗ. “Đừng khóc nữa, quan trọng nhất là phải giữ sức. Lớp đất đá vùi phía trên rất dày, không thể nhanh chóng dọn dẹp ngay được. Chúng ta còn bị kẹt ở đây một thời gian nữa.” Hai đứa bé thút thít vâng dạ. Lâm Du nghẹn ngào hỏi: “Có phải anh đỡ phiến đá này giúp em không?” Cổ Đông Quân dở khóc dở cười, “Cô hai à, anh cao hơn em, nên đá có rơi xuống thì cũng sẽ đập lên người anh trước, không lẽ lại đập lên người vừa lùn vừa bé như em thế này sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...