Đi sau tiếng nổ ầm ầm bất chợt còn có cả âm thanh của tiếng nứt vỡ. 2 Mọi người quay lại nhìn thì thấy khoảng xanh thẫm phía sau núi trước kia giờ đang bắt đầu gãy rụng từ lưng chừng sườn núi, đổ rạp xuống như bị lột. Cả một ngọn núi với tất cả sinh vật phía trên nhanh chóng sập xuống. m thanh ngày càng to, kể cả mặt đất xung quanh cũng bị chấn động. “A, núi lở rồi!”
Có người hét ầm lên, tất cả mọi người luống cuống hoảng loạn chạy như bầy ong vỡ tổ.
Lâm Thiển và Lâm Du cũng ngây người. Như thế này là sao? Có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra? Mắt Cố Đông Quân mở to, không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt mình. Chẳng phải thiên tai chỉ có trong phim ảnh hay sao? Anh cố giữ bình tĩnh, hô to, “Đưa trẻ em ra ngoài, đưa trẻ em ra ngoài!” Trong lúc tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài thì anh quyết đoán lao về phía lớp học.
Trẻ em ở đây lớn nhất là mười bốn tuổi, nhỏ nhất chỉ hơn hai tuổi. Khi xảy ra thiên tai thì bọn nhỏ rất hoảng hốt.
Ai ai cũng nhào ra ngoài, nghẽn lại ở chiếc cổng chật hẹp. Tiểu Thúy ôm em trai mới hơn hai tuổi kẹt trong cùng không cách nào thoát ra được.
Cổ Đông Quân đi vào, dùng cùi tay thúc vỡ cửa sổ đủ lớn để các bé có thể tự trèo ra. Nhưng có vài học sinh hoảng sợ đến cuống quýt, chỉ biết khóc chứ không thể làm được gì. Nhiếp ảnh gia là người chạy trốn nhanh nhất. Tên này vốn luôn đeo theo dụng cụ kiếm cơm bên người, nhưng khi vừa chạy ra ngoài nhìn thấy núi đá đang sạt lở như nước chảy đến gần, anh ta vội vàng ném ngay máy quay đi rồi liều mạng chạy về phía trước.
Đất rung núi chuyển, mọi người cũng không đứng vững.
Dương Liễu Nhi nhào tới trước mặt Cố Đông Quân kéo anh đi, “Chạy đi, chạy mau đi!” Nhưng Cổ Đông Quân không thèm đáp lại, ôm lấy đứa bé chạy ra ngoài. Dương Liễu Nhi liền chạy theo ra ngoài. Nhưng không ngờ anh vừa đặt đứa bé xuống thì lại nhào người muốn chạy vào trong. “Đông Quân, anh làm gì thế? Còn không mau chạy đi?” Thế nhưng Cố Đông Quân vẫn không trả lời một tiếng, kiên quyết chạy vào trong. Sĩ quan và các chiến sĩ có mặt ở đó cũng vội vã chạy vào cứu các em nhỏ.
Lâm Thiển và Lâm Du đứng ngây ngẩn nơi đó bị người liên tục xô đẩy. Thế nhưng hai chị em vẫn nắm chặt tay nhau, không ai chạy đi.
“Lâm Du, chạy hướng nào?” “Em chạy đi đâu?” Lâm Thiển không lên tiếng. Cô không thể quyết định mạng sống của Lâm Du, ngược lại, lúc này cô bình tĩnh nói: “Em đếm từ một đến ba, cả hai chị em mình cùng chạy, không cần lo cho người kia, chọn hướng nào đi hướng đó.”
“Được.”
“Một, hai... Ba!”
Sống chết ngay trước mắt nhưng hai chị em vẫn ăn ý như trước, vừa buông tay người kia ra thì lập tức lao ngay về phía lớp học.
Bên trong vẫn còn hơn mười em nhỏ bị kẹt.
Đất trời mù mịt, mặt đất rung chuyển, ngôi nhà cũng rung rung. Lớp vữa trên trần nhà bong xuống, bụi bay tứ tung.
Các em nhỏ trong phòng kêu gào chói tai nhưng cũng không ít được với tiếng núi sạt đất lở ầm ầm. Tai họa đến trong tích tắc, Khương Tiêu Hà vừa vọt được đến cửa lớp thì “rầm” một tiếng, khung cửa rơi xuống, cả phòng học như muốn sụp đổ. Trong lúc hỗn loạn, anh ta nhìn thấy Lâm Thiển, vội chạy tới giật lấy đứa bé cô đang ôm rồi kéo cô ra, hét lên: “Chị dâu, mau chạy ra đi, phòng học sắp sập rồi!”
“Được rồi, được rồi.” Lâm Thiển cũng hoảng hốt, miệng nói được, đầu cũng gật, nhưng mắt vẫn ngoái lại nhìn.
Khi nhìn thấy Tiểu Thúy ôm em trai ngồi trong góc rúm ró kêu gào, cô hất tay Khương Tiêu Hà ra rồi quay đầu chạy lại chỗ Tiểu Thúy.
“Chị dâu...”
Tiếng gọi của Khương Tiêu Hà bị tiếng phòng học đổ rầm xuống át đi. cả trường học cùng với những người còn kẹt bên trong bị vùi lấp trong đống đất đá.
Sau tiếng ồn lớn, đất ngừng rung, núi ngừng sụt, tất cả bỗng yên tĩnh trở lại. Mọi người chạy được ra ngoài quay lại nhìn. Ngọn núi phía sau bị sụt lở một nửa, tràn đến đúng vị trí trường học.
Toàn bộ các bức tường và phòng ăn đều không còn, cả trường học sụp xuống thành một đống đổ vỡ trước mặt. Tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng hai phút. Chỉ hai phút, toàn bộ nơi này đã bị phá hủy. Vùng núi vốn um tùm xanh tươi, giờ sườn dốc đã trở ra một màu đất xám. Trường học tường trắng ngói xám giờ cũng thành một đống phế tích. Bọn nhỏ mặt mũi nhem nhuốc đứng ở chỗ trước kia là cổng trường nhìn vào cũng choáng váng.
Nếu như núi tiếp tục sạt lở như vậy thì không ai có đủ may mắn mà thoát thân. Lúc này, từ trong đống đổ nát, một em bé người đầy bụi bò dậy, chính là em bé bị Khương Tiểu Hà đẩy ra ngoài trước khi phòng học sụp đổ. “Thầy ơi, cô ơi...” Tiếng gọi non nớt của em bé vang lên giữa đám bụi. Em bé mới bò dậy từ dưới đống đất đá không chạy về phía trước mà lùi về sau gọi, “Thầy ơi, cô ơi, thầy cô mau ra đi.........” Tất cả bọn trẻ ngơ ngác đứng ở cổng trường cùng kêu lên, rối rít vừa chạy vừa khóc, “Cô Lâm, thầy Cổ ~~~” Các chiến sĩ thấy vậy liền chạy theo cản bọn nhỏ lại. Ngọn núi kia không biết được lúc nào lại tiếp tục sạt lở, còn chưa kể đá vẫn đang tiếp tục lăn xuống, quá nguy hiểm. Thầy hiệu trưởng cùng với các thầy cô bộ môn cũng nhanh chóng ôm lấy bọn trẻ mang đi. “Tôi nhìn thấy đội trưởng rồi.” Một chiến sĩ kêu lên. Mọi người đồng tâm hiệp lực đào bới trong đống đất đá, tìm thấy Khương Tiêu Hà nằm ngất ở ngay rìa cổng đố vụn.
“Đội trưởng, đội trưởng, mau tỉnh lại đi.” Khương Tiểu Hà từ từ mở mắt, lắc lắc đầu, bám vào các chiến sĩ đứng lên.
“Đội trưởng, anh...” Khương Tiểu Hà giơ tay ngắt lời hỏi han của các chiến sĩ, nói: “Tôi không sao. Đại Vũ, liên lạc ngay với đơn vị, Trần Bân.” Anh ta ngừng một chút, quay đầu lại nhìn đống đổ nát bụi tung mù mịt, không dám nghĩ nhiều, “Trần Bân, Trương Dương, mau chạy vào kiểm tra người còn bên trong.” Vừa rồi tình huống quá khẩn cấp, các chiến sĩ, sĩ quan chạy đến thì đã quá muộn. Chủ yếu chỉ có ba người Cố Đông Quân, Lâm Thiên, Lâm Du chạy vào cứu các em.
Hầu hết bọn nhỏ đều thoát được ra ngoài, nhưng ba người họ vẫn còn kẹt ở bên trong.
Khương Tiêu Hà thoáng váng vật, đầu bị va đập, máu chảy tràn ra trán.
Anh ta lấy hai tay xoa mặt, nhớ lại lời hứa với lão Đại.
“Tôi muốn cậu mang cô ấy về nhà an toàn, không sứt mẻ.”
“Lão Đại yên tâm, Khương Tiêu Hà tôi dùng tính mạng cam đoan, nhất định sẽ mang chị dâu an toàn trở về, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ thăm dò.”
Lời thề quân nhân cao như núi, sâu như biển.
Nhưng hiện tại, chị dâu sống chết thế nào vẫn chưa rõ. Ở bên trong, một người là anh họ lão Đại, một người là vợ yêu của lão Đại, anh ta biết phải ăn nói với lão Đại như thế nào đây?
Anh ta làm thế nào mà sống nổi? Nghĩ đến đây, anh ta đang bị thương cũng lặc lè từng bước từng bước đi vào, “Chị dâu, chị dâu, có nghe thấy tôi gọi không?... Cố tiên sinh, Cố tiên sinh? Có nghe thấy tiếng tôi không?...”
Sợ hiện trường lại tiếp tục sạt lở núi hoặc bị sập, ai ai cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng dò dẫm đi trên đất đá, dùng tay nhấc đào từng hòn đá.
Đại Vũ chạy như điên đến phòng bảo vệ ở cổng trường, giọng nói vẫn còn run rẩy, “Tổng bộ, tổng bộ, đây là trường tiểu học Đại Thanh Sơn, gọi từ trường tiểu học Đại Thanh Sơn.”
Trong điện thoại toàn là tiếng nhiễu sóng, tín hiệu không tốt. Anh ta không nghe được câu trả lời, cũng không biết người ở tổng bộ có nghe rõ tiếng anh ta hay không.
Giọng nói run rẩy của anh ta vang lên rất to: “Mười phút trước, ngọn núi phía sau trường học Đại Thanh Sơn đột nhiên bị sập. Cả trường học tan hoang trong nháy mắt, còn có vài người bị kẹt bên trong. Yêu cầu tiếp viện, yêu cầu tiếp viện!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...