Về tới phòng, Lâm Du mới suy nghĩ tường tận những lời Dương Liễu Nhi nói.
Người ta đang cảnh cáo mình không được làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người ta đấy. “Mợ nó! Mợ nó chứ?” Lâm Du một mình ở trong phòng suýt phát khùng: “Bà đây không làm kẻ thứ ba nha, mấy người muốn tái hợp thì liên quan gì tới bà hả?” Cô nhớ đến tối qua, cô vui mừng khi nghe chính miệng Cổ Đông Quân nói không tái hợp. Nhớ đến màn vừa rồi tận mắt nhìn thấy, và lời cảnh cáo mơ hồ của Dương Liễu Nhi, tâm tình của cô như ngồi tàu lượn siêu tốc, chuyển biến đột ngột.
Nỗi bị thương nặng nề sau khi cảm nhận được niềm vui càng làm cho cô tỉnh ngộ hoàn toàn.
Hóa ra Cố Đông Quân cũng không tốt như cô nghĩ. Một bên thì tái hợp với bạn gái cũ, một bên thì phủ nhận với cô.
Tại sao anh lại muốn chơi trò mờ ám với cô hả?
Cô không theo hầu anh đâu! Lúc Lâm Thiển vào phòng thì thấy Lâm Du đang giậm chân nổi giận bừng bừng. Chị ấy ngồi bắt tréo hai chân còn muốn giẫm giẫm, nhìn rất quái dị. “Sao thế? Ai dám làm nhị tiểu thư nhà họ Lâm bực mình vậy hả?” Lâm Du kể chuyện vừa rồi cho Lâm Thiển nghe, còn thề rằng: “Chị sẽ không thích người đó nữa, sẽ không thích!”
Lâm Thiên hỏi: “Ý chị là không thích Cố Đông Quân hay không thích Dương Liễu Nhi nữa vậy?”
Lâm Du đáp không do dự: “Không thích cả hai người!”
Lâm Thiển vỗ vai bà chị: “Được rồi, em ủng hộ chị! Chị nói được sẽ làm được!” Lâm Du lườm Lâm Thiển rồi phàn nàn: “Này Lâm Thiển, chị thất tình em vui lắm hả?” “Ủa, dựa vào đâu mà chị nói thế? Chị đã từng yêu rồi hả?” Sự mất mát hiện rõ trên mặt Lâm Du: “Chị không có tâm trạng tranh cãi với em, chị buồn ngủ rồi!” Nói xong, Lâm Du hất giày, nhào lên giường nằm. Lâm Thiển ngồi bên giường an ủi: “Người ta đã tái hợp rồi, thì chị cũng từ bỏ đi thôi. Được rồi, được rồi, đừng khó chịu nữa! Khi về em sẽ giới thiệu các anh lính cho chị nhé. Các anh lính trong đội của Cố Thành Kiêu toàn là trai đẹp cả đấy.”
Thấy Lâm Du không hứng thú, Lâm Thiên lại nói vào: “Em nói thật đấy, chị không tin thì hỏi Phạn Phạn đi. Liên hoan hôm trước, các anh lính mê hoặc các chị em trong đội nhảy chết lên chết xuống.”
“Mấy cô nàng trong đội nhảy đều là yêu tinh mắt sắc cả, lâu nay tìm bạn trai đều tìm các chàng thuộc loại cơ bắp thôi đấy. Ấy vậy mà lần đó chị em đều bị các anh lính làm cho điên đảo.”
“Chị nhìn chị kia, quốc sắc thiên hương thế này sao cứ cắm đầu vào một cái cây chứ? Còn là cái cây cổ thụ khô khốc nữa, có đáng không?”
“Hơn nữa, ở đây còn có sẵn người kia, đoàn trưởng Khương Tiểu Hà đấy, là nhân tài chính nghĩa đúng không? Chân trời nào mà không có cỏ thơm, cần gì...”
Rốt cuộc Lâm Du cũng không nhịn được mà cắt ngang: “Em thôi đi! Chị có thể tự mình chữa trị được.” “Vậy em an tâm rồi.”
***
Buổi chiều là tiết về thực tế, Dương Liễu Nhi dẫn bọn trẻ đến vùng đất trống ngoài trường. Mọi người vác ghế đẩu, chống bản vẽ, nghe cô Dương giảng bài ngoài trời.
Cổ Đông Quân đi theo hỗ trợ.
Ánh nắng hôm nay rất đẹp, không gió, không mây, bầu trời quang đãng đầy sắc xanh. Cố Đông Quân ngẩng đầu nhìn trời xanh, đàn sếu kết thành đoàn bay lượn trên bầu trời, rất đẹp rất tráng lệ. Hôm nay là tiết về vật thực, Dương Liễu Nhi dạy các bé vẽ trường học. Mọi người tập trung vẽ rất nghiêm túc.
Vào lúc này, từ nơi xa lại có tiếng ầm ầm vọng tới. Cố Đông Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy rừng cây sau núi đong đưa, sau đó một đàn chim chóc bay lên.
Không có gió, nhưng rừng cây lại đong đưa. Hơn nữa không phải toàn cả rừng cây đều lắc lư, chỉ có một mảng sau núi mới thể.
Đây là hiện tượng gì? “Các em, có ai nghe thấy tiếng động ở sau núi không?” Có bạn nhỏ giơ tay nói: “Thầy Cổ, em nghe thấy ạ. Em thường nghe thấy tiếng này lắm thầy ơi. Ba em nói đó là tiếng sấm rền trên trời ạ.” “Em cũng nghe thấy, thường có lắm thầy, có lúc to có lúc nhỏ. Nhà em ở gần đó nên ngày nào cũng nghe thấy. Ông nội em bảo có người đang trộm đào khoáng sản, nên đó là tiếng nổ núi.” “Thầy Cố, nhà em cũng ở đấy, sáng cũng nghe, chiều tối cũng nghe thấy. Đó là âm thanh của thiên nhiên.” Các bạn nhỏ trả lời rất tích cực.
Cố Đông Quân nhìn cánh rừng yên tĩnh ở sau núi. Giờ khắc này bên đó lại không còn bất kỳ tiếng động nào.
***
Thoáng chốc, mười ngày nữa lại trôi qua, hoạt động dạy học tình nguyện lần này cũng gần kết thúc. Lâm Thiên quyết định dẫn Tiểu Thúy và em trai về thành phố B. Thứ nhất là để ba ông cháu họ được đoàn tụ, thứ hai nữa là có thật sự rất muốn giúp đỡ nhà Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy rất hiểu chuyện, đứa bé mới mười tuổi đã gánh vác gánh nặng gia đình. Lâm Thiển không muốn con bé đánh mất cuộc sống chỉ vì cái nghèo.
Trợ lý và người quay phim của Dương Liễu Nhi cũng đã đến. Họ dùng máy quay phim quay lại cuộc sống của cô ta suốt cả ngày. Trong tiết học cuối cùng, Dương Liễu Nhi tuyên bố quyên góp mười triệu cho trường tiểu học Đại Thanh Sơn ngay trước mắt quần chúng. Quan trọng nhất là cô ta còn mở lời kêu gọi, khuyến khích các thầy cô của thôn về quê hương dạy học, đãi ngộ hậu hĩnh.
Thầy hiệu trưởng cảm động rơi nước mắt. Đây chính là việc thiện chân chính giải quyết được cảnh khốn khó của trường học.
Các em học sinh quây quần bên cô Dương, luôn miệng gọi “Cô Dương, cô Dương.”
Mà Dương Liễu Nhi vẫn đang nói với ống kính: “Lần này không phải là công lao của mình tôi. Người có công lớn nhất chính là đoàn công tác xã hội của quốc gia. Nhờ sự tồn tại của đoàn mà chúng tôi mới chú ý nhiều hơn đến những đứa trẻ ở vùng núi nghèo khó này. Nếu có ai muốn cám ơn thì nên gửi lời cám ơn đến những thầy cô giáo của đoàn công tác xã hội đã âm thầm cống hiến sức mình...”
Bên ngoài lớp học có rất nhiều người tập trung náo nhiệt, Lâm Thiển và Lâm Du cũng ở trong đó. Đối với lần này, có người khen người chế không đồng nhất.
“Nói thật, trước đây tôi chỉ coi Dương Liễu Nhi là khách qua đường. Giờ tôi đã thay đổi cách suy nghĩ rồi, cô ấy thật sự đến đây làm từ thiện.”
“Minh tinh đều có móc nối với thương nghiệp, trên cơ bản vì muốn tuyên truyền mà thôi. Cô ta có thể im lặng, âm thầm quyên góp thì tôi mới bái phục.”
“Đây cũng giống như đạo lý làm chuyện tốt không cần đề tên. Cho dù có đề tên hay không, tóm lại cứ chuyện tốt là phải làm, cần gì phải giả vờ đạo đức?”
“Mấy người cứ chờ xem, đợi cô ta trở về công bố tất cả các phần công lao đều là của cô ta thì ai sẽ nhớ đến những xã công như chúng ta chứ?” “Minh tinh thích diễn lắm, có thể thông cảm được mà. Chỉ cần cô ta thật sự thích làm việc thiện thì thích diễn cứ việc diễn. Mấy người nhìn thầy hiệu trưởng kìa, khóc rồi đấy.”
Lâm Thiên và Lâm Du chỉ nghe mà không hề lên tiếng. Thật ra thì mấy ngày nay Lâm Du vẫn luôn tránh né Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi. Hôm nay cô chính là bị Lâm Thiên lôi kéo tham gia.
“Đi thôi đi thôi, có gì hay đâu mà xem.” Lâm Du liên tục đòi đi, lúc xoay người thì thấy Cố Đông Quân đang đứng sau lưng mình.
Bầu không khí tức thì đông lại, Lâm Du kéo Lâm Thiển lên phía trước, còn mình thì trốn sau lưng em gái. Cố Đông Quân hỏi: “Mấy hôm nay không thấy em, chân đỡ hơn chưa?” Lâm Du vùi đầu không đáp, Lâm Thiên đành phải trả lời thay: “Đỡ rồi ạ. Giờ chị ấy đi bộ như bay vậy.” Cố Đông Quân cau mày, anh không hiểu vì sao Lâm Duluôn trốn anh. Ngay lúc này, từ xa lại truyền tới tiếng ầm ầm, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần...
tôi, nhìn kìa, đó là gì vậy?” Có người chỉ về phía sau núi hét ầm lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...