Lúc nói chuyện, anh cố ý dừng lại, hơi nóng phả lên mặt cô, mang theo hương bạc hà thoang thoảng. Khoảng cách gần như kể sát, khuôn mặt góc cạnh điển trai, mày kiếm mắt sáng vô cùng tinh anh, sống
mũi cao thẳng tăng độ mỹ cảm. Quyến rũ nhất chính là đôi môi mỏng, bảy phần giận ba phần cười, khẽ khép mở hết sức cuốn hút.
Lâm Thiển không có tiền đồ mặt đỏ tới mang tai. Nhất là khi anh ngắt quãng, tim cô đập thình thịch thình thịch” như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Trong khoảng thời gian này em phải phối hợp với tôi cho tốt, nếu không nhà họ Cố sẽ không để em yên đầu”
“Nhưng tôi không có thai, anh lừa bà cụ như vậy không thấy áy náy sao?”
“Em lo lắng chuyện không có thai như vậy thì tôi có thể khiến em mang thai thật mà”
“...” Lâm Thiển quả quyết, nhắc nhở: “Quân tử nói thì không thể nuốt lời, anh đã ký hợp đồng với tôi rồi”
Cố Thành Kiêu thoáng nhăn mặt cau mày, nhưng sức lực đã thu hồi lại, không giữ chặt cô nữa, “Em đấy!” Anh thở dài, lật người xuống, lẳng lặng nằm cạnh cổ.
Giường rất rộng, đủ cho hai người nằm thoải mái không chạm nhau. Lâm Thiển lo lắng một hồi, đến khi thấy đối phương mãi không có động tĩnh mới từ từ ngô ra, cái tên Cố Thành Kiêu này đã chơi có một vố.
y dà, xem ra đấu trí cô cũng không phải là đối thủ của anh.
Một lúc lâu sau, đang lúc Lâm Thiển buồn ngủ díp mắt, Cố Thành Kiêu đột nhiên nói: “Sau này có chuyện gì em có thể tìm tôi. Tôi sẽ đợi cho đến khi em cam tâm tình nguyện muốn làm vợ của tôi mới thôi”
Lâm Thiển bỗng chốc tỉnh táo, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Từ trước tới nay, cô không phải là người cuồng giọng nói, nhưng đêm khuya thanh vắng, giọng nói mộc mạc trầm bổng của Cố Thành Kiêu còn hay hơn cả tiếng đàn violin, không lớn tiếng, nhưng đập mạnh vào trái tim cô.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Sao anh đột nhiên muốn kết hôn với tôi?”
Đây là lần thứ hai cô hỏi vấn đề này. Lần đầu tiên anh im lặng không đáp, lần này, anh khẽ hỏi lại: “Em thật sự không nhận ra tôi?”
“Tôi... tôi nên nhận ra anh à?”
“Chuyện đêm đó em cũng quên rồi ư?”
“Chuyện đêm đó?” Lâm Thiển cố gắng lục soát trí nhớ xem mình đã gặp Cố Thành Kiêu lần nào chưa, nhưng đúng là chưa từng mà. Lần đầu tiên cô gặp anh chính là ở nhà bác trai.
Cố Thành Kiêu muốn nói lại thôi. Anh nhớ như in chuyện đó vậy mà cô lại ngốc nghếch không nhớ gì hết khiến anh rất giận.
Không lẽ, giới trẻ bây giờ không quan tâm đến chuyện này?
Không lẽ, mình quá bảo thủ, quá lỗi thời?
“Chuyện đêm đó?” Lâm Thiển là người hấp tấp, ghét nhất kiểu nói lấp lửng này, liền truy tới cùng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Anh đừng úp mở có được không?”
“Không có gì! Ngủ đi!” Cố Thành Kiêu bực mình đứng dậy, lấy một tấm chăn mỏng trong ngăn kéo ra, nằm xuống ngủ thật.
“Này anh...” Lâm Thiển mím môi, mất bao công sức mới dập được lửa giận của anh, cô không muốn khiêu khích anh nữa, kéo chăn khác đắp lên, dịch người sang một bên, ngủ theo.
Một chiếc giường, hai người nằm, ranh giới Hạn Sở rõ ràng.
Ở nhà họ Cố mấy ngày, Lâm Thiển dần quen với gia phong và cách làm việc của họ, Cố Thành Kiêu không sống cả năm trong đơn vị giống như có nghĩ mà sáng đi sớm tối về muộn như dân công sở, hoàn toàn không có cảnh anh đi nửa năm mới về.
Tuy gia phong của nhà họ Cố nghiêm minh nhưng may có bà cụ ở đây, Lâm Thiển rất quý bà nội, bà nội cũng rất thích cô.
Hai bà cháu cách hai thế hệ nhưng ý hợp tâm đầu, có lúc chơi đùa ầm ĩ, đến Cố Thành Kiêu cũng thấy không ra gì.
Hôm ấy, họ chờ mãi không thấy Lâm Thiển về.
“Bình thường Lâm Thiển về sớm hơn cháu, hôm nay đến giờ vẫn chưa về Bà nội hơi lo lắng: “Cháu không nên đồng ý để con bé tự đến trường. Nó là phụ nữ có thai đi đường nhỡ có chuyện gì thì biết làm thế nào?”
Cố Thành Kiêu nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy không ổn: “Bà đừng lo, để cháu gọi điện cho cô ấy”
Anh thẩm thấy may vì mình và Lâm Thiển đã lưu số điện thoại của nhau.
Nhưng anh chưa kịp bấm số thì Lâm Thiển đã gọi trước, “A lô, mấy giờ rồi? Sao còn chưa về?”
“Xin hỏi ngài là bạn của Lâm Thiển phải không?”
Cố Thành Kiêu khựng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng và cứng ngắc: “Phải”
“Chào ngài, tôi đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa quân khu thành phố B. Cô Lâm vừa được đưa vào đây, ý thức mơ hồ, chúng tôi chỉ hỏi được tên cô ấy. Hiện giờ cô ấy đang hôn mê bất tỉnh phải cấp cứu. Chúng tôi tìm thấy điện thoại trong túi của cô ấy. Không biết ngài có tiền đến đây một chuyến không? Hay là ngài liên lạc với người nhà của cô ấy...”
Cố Thành Kiêu càng nghe càng nóng như lửa đốt, không đợi đối phương nói xong đã ngắt lời: “Tôi sẽ lập tức tới ngay
Bệnh viện đa khoa quân khu.
Trời đã tối đen, khi xe của Cố Thành Kiêu đến gần cổng bệnh viện, lính gác liền nhận ra ngay xe của anh, không những lập tức cho đi, còn chủ động tiến lên hỏi thăm.
“Thủ trưởng Cố tới bệnh viện có việc gì ạ?”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu nặng nề, ánh mắt lo âu: “Làm phiền đỗ xe giúp tôi, tôi có việc gấp”
“Ô, được, được, ngài vội thì cứ đi đi”
Chỗ đỗ xe của bệnh viện rất khan hiếm, có xe đã đỗ bên ngoài mấy tiếng vẫn chưa được vào. Cố Thành Kiêu dùng xe, nhảy xuống, chạy vội về phía phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, ngoài bác sĩ và y tá còn có cả cảnh sát.
Y tá thấy Cố Thành Kiêu, tuy bất ngờ nhưng vẫn hết sức cung kính. Biết anh đến vì Lâm Thiên, cô ta càng ngạc nhiên hơn.
“Thủ trưởng Cố, đây là điện thoại của Lâm tiểu thư. Lúc cô ấy được đưa tới thì ý thức đã mơ hồ, bác sĩ nghi ngờ cô ấy bị chấn động não”
“Vào bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng ạ?
“Sao lại bị thương: Tai nạn xe?”
Y tá thành thật trả lời: “Nhìn vết thương giống như bị đánh”
“Bị đánh?” Kết quả này khiến Cố Thành Kiêu vô cùng kinh ngạc. “Vâng, là cảnh sát đưa người tới”
Cố Thành Kiêu cau mày, nhìn viên cảnh sát đang làm việc trước mặt, vội hỏi: “Bị ai đánh?”
Viên cảnh sát lần đầu gặp Cố Thành Kiêu, cung kính chào kiểu nhà binh trước rồi đáp: “Báo cáo thủ trưởng, 5h40, nhận được tin báo của người dân Triều Dương, nói bên cầu Bát Tự có đám đông tụ tập ẩu đả, cho nên chúng tôi lập tức xuất phát. 5h50, nhìn thấy bọn họ bên cầu Bát Tự, tất cả đều là thanh niên lêu lổng, vừa nghe đến cảnh sát liền la hét bỏ chạy. Chúng tôi thấy có người bị thương vội đưa ngay đến đây. Đồng nghiệp của tôi đang kiểm tra hiện trường, tôi tin là sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng”
Cố Thành Kiêu khẩn khoản: “Làm ơn càng sớm càng tốt”
“Vâng!”
Lúc này, y tá nhắc nhở một câu: “Thủ trưởng Cố, tốt nhất là liên lạc với người nhà của Lâm tiểu thư”
“Tôi là chồng của cô ấy”
Y tá: “...”
Cảnh sát: “...”
Mọi người có mặt: “...”
Cố Thành Kiêu - Con trai duy nhất của lão Tư lệnh, Thiếu tướng trẻ tuổi anh tuấn nhất toàn quân, là đứa con cùng thành tích xuất sắc nhất, vậy mà, đã kết hôn....
Cố Thành Kiêu – đã kết hôn!
Đã kết hôn!!!
Một cầu anh nói: “Tôi là chồng của cô ấy” làm tan nát biết bao mộng tưởng của phụ nữ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...