Giọng nói đó là của một bé gái không chen lên tới trước được. Cô bé đứng gần Lâm Thiển nhất nên cất tiếng hỏi.
Cô bé có làn da rất trắng, đôi môi đỏ, đặc biệt là đôi mắt to sáng rực, trên đầu buộc hai bím tóc, thưa mà vàng hoe, rất giống một đứa con lại.
Cố Thành Kiêu nghe vậy, để lộ vẻ mặt dở khóc dở cười chưa từng thấy trước mặt mọi người. Anh ngồi xổm xuống, kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: “Sao lại gọi bạn gái của chú là chị?”
Cô bé nhìn lướt qua Lâm Thiển, chớp chớp đôi mắt to, cố chấp đáp: “Đó là chị mà.” Sau đó, không biết có gì vui, cô bé bỗng lắc đầu cười hi hi.
Lâm Thiển bị vẻ dễ thương đáng yêu của cô bé làm cho tức cười, “Em gái, em nói đúng đấy, chị là Lâm Thiển”
Mấy món đồ để trong thùng đặt phía sau xe Cố Thành Kiêu không cần họ chuyển, bởi vì đã có mấy nam sinh vóc dáng cao lớn bể đi rồi. Nào đồ ăn, nào quần áo, còn có cả đồ dùng học tập nữa.
Hiệu trưởng và các giáo viên nghe tin liên đến ngay. Gặp Cố Thành Kiêu, họ rất hào hứng.
“Thủ trưởng Cố, ngài tốt quá, năm ngoái tặng quần áo, hết quyển tiền lại quyền đồ dùng, tôi thay mặt bọn trẻ cảm ơn ngài”
“Đừng khách sáo, tôi dẫn vợ tôi tới đây để thăm Tiểu Bần”
Sắc mặt hiệu trưởng lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, “Ôi! Hóa ra là Cố phu nhân, chúc mừng chúc mừng. Hôm nay Tiểu Bân hơi phát sốt, hiện đang ngủ trong ký túc xá”
“Phát sốt?”
“Thủ trưởng Cô không cần lo lắng, chuyển mùa dẫn đến cảm mạo thông thường thôi. Bác sĩ đã chẩn đoán kỹ càng, uống thuốc nên đỡ hơn nhiều rồi”
Cố Thành Kiêu yên tâm, sau khi nói với bọn trẻ mấy câu liền dẫn Lâm Thiển đi vào khu ký túc xá học sinh.
“Tiểu Bân là con trai của đồng đội anh.” Trên đường đi, Cố Thành Kiêu nói: “Anh ấy và vợ mỗi người một nơi trong suốt một thời gian dài. Trong một lần làm nhiệm vụ, anh ấy bị chính vợ con đang đi du lịch ở ngoại thành nhận ra. Năm đó đứa bé mới ba tuổi, chỉ gọi anh ấy một tiếng ba từ xa, cả nhà họ đều không tiếp xúc trực tiếp. Nhưng một tiếng gọi ba từ xa này của đứa nhỏ lại khiến anh ấy bại lộ thân phận, bọn tội phạm liền nhớ kỹ anh ấy và bộ dạng của vợ con anh ấy
“Mấy ngày sau, ở quê truyền đến tin dữ, nhà anh ấy đột nhiên bị cháy, bố mẹ đẻ, anh trai, chị dâu, cháu trai, cháu gái, cả con anh ấy nữa, một nhà bảy người chết hết trong biển lửa. Sau khi đội phòng cháy chữa cháy dập tắt lửa mới phát hiện, toàn bộ cửa sổ nhà anh ấy đều bị khóa kín, là ai đó cố tình phóng hỏa”
Nói đến đây, Lâm Thiển mở to hai mắt. Mặc dù cô không quen biết bọn họ nhưng trái tim cô thật sự đau thắt, điểu này quả là tàn nhẫn.
“Chỉ duy nhất vợ anh ấy được thoát nạn. Đêm xảy ra vụ cháy, vì đang nằm viện mà chị dâu tránh được kiếp nạn này. Nhưng em có biết vì sao chị ấy phải nằm viện không? Bởi vì trước đây một ngày, chị ấy bị cưỡng bức thiếu chút nữa sảy thai, chị ấy phải vào bệnh viện để giữ thai.”
“Chị dâu bị làm nhục nhưng không nói cho anh ấy biết. Cho đến khi chuyện một nhà bảy người bị truyền ra, trưởng thôn mới gọi cho anh ấy. Bấy giờ anh đang ở cùng với anh ấy, đường đường là một đấng nam nhi, anh ấy đã quỳ sụp xuống mà gào khóc”
“Anh ấy xin nghỉ ba ngày về nhà lo hậu sự, sau đó quay trở lại cương vị công tác. Bọn anh đều khuyên anh ấy nghỉ thêm mấy hôm để chăm sóc chị dâu. Nhưng anh ấy nói, anh ấy muốn tự tay lối bọn tội phạm ma túy ra trước công lý, anh ấy muốn tự tay trả thù cho người thân”
“Tuy chị dâu giữ được tính mạng, nhưng kẻ cưỡng gian chị ấy mắc bệnh AIDS, chỉ một lần duy nhất đã truyền bệnh cho chị ấy. Lúc ấy chị dâu đang mang thai ba tháng. Thật không may, tuy kịp thời làm trị liệu ngăn chặn, nhưng sau khi đứa bé ra đời, kiểm tra phát hiện cháu nó đã bị lây nhiễm”
Cố Thành Kiêu cau mày, mỗi lần nhắc tới thảm kịch này, anh đều đau đớn vô cùng, như thuật lại chuyện của chính mình.
Lúc này, đôi mắt của Lâm Thiển đã đỏ ửng, “Chị dâu quá vĩ đại, một phụ nữ sao có thể chịu đựng nổi những chuyện này?”
“Đương nhiên là không thể! Sau khi sinh con được 6 tháng, chị dâu đã bế con nhảy từ lầu bảy xuống. Chị ấy chết ngay tại chỗ, nhưng đứa bé thì lại sống sót như một kỳ tích. Đứa bé ấy chính là Tiểu Bân”
“Vậy người đồng đội của anh thì sao?”
Nhắc tới đây, sắc mặt Cố Thành Kiêu càng thêm buồn, “Năm năm rồi Đội đặc nhiệm không có tin tức gì của anh ấy.”
Đôi mắt thâm sâu của Cố Thành Kiêu giống như vực thẳm hun hút, khiến người ta không nhìn thấy đáy, cũng không thể chạm tới bất kỳ vật gì. Lâm Thiển không biết nói sao để an ủi anh, cũng không biết điều tiết tâm trạng của mình như thế nào, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giúp cô lau nước mắt, “Ngốc quá, khóc gì mà khóc?
“Trong lòng khó chịu lắm, em hiểu hành động của chị dâu, nhưng không tài nào tưởng tượng được nỗi tuyệt vọng của chị ấy khi đó”
Dừng bước lại, Cố Thành Kiêu kéo cô vào trong lòng, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm cô.
Thật ra thì sự sống và cái chết đối với mỗi chiến sĩ trong Đội đặc nhiệm của anh không nghiêm trọng đến vậy. Đó có thể là một thói quen, cũng có thể là một loại tê liệt, không một ai biết ai sẽ là người tiếp theo gặp nạn. Có phải là mình hay không, có phải là người nhà của mình hay không?
Nhưng không một ai lùi bước, bởi vì cũng nên có người gánh vác bầu trời này.
“Chúng ta vào thối, ký túc xá của Tiểu Bân ngay đây rồi, thằng bé rất thích vẽ tranh”
“Vâng”
Lâm Thiển kiềm chế dòng nước mắt, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười xinh xắn theo Cố Thành Kiêu bước vào.
Đây là căn phòng ký túc xá đơn giản dành cho hai người, là nơi sinh hoạt của Tiểu Bân và một giáo viên. Vì Tiểu Bân phát sốt nên tạm thời được chuyển đến nơi này.
Đứa trẻ da mặt vàng vọt nằm ngủ thiêm thiếp trên giường. Thấy họ đến, cậu bé liền mở cặp mắt to đen lay láy rực rỡ ra, thần sắc tỉnh táo nhìn họ.
“Chú Cố” Sau ba giây sửng sốt, Tiểu Bàn phấn khích gọi to, từ trên giường ngồi dậy, “Chú Cố, cháu vừa mơ thấy chú đến, thức dậy nhìn, đúng là chú đến thật.”
Cố Thành Kiêu ngồi xuống mép giường, đỡ Tiểu Bân quay trở lại giữa giường, cẩn thận ghém chăn cho cậu bé, “Chú đã hứa nếu rảnh rỗi sẽ tới thăm cháu, đương nhiên sẽ không nuốt lời”
“Trước Tết cháu mong chú mãi”
“Tết chú có việc phải đi xa, vừa mới về được vài hôm”
Tiểu Bân nhìn sang Lâm Thiển, hỏi: “Chú, chú dẫn chị gái này đến, là Thiên Sứ phải không ạ?”
“...” Sao lại gọi là chị, Cố Thành Kiêu trong lòng phản kháng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, “Đúng vậy, chị ấy còn có quà tặng cháu đấy”
Lâm Thiển vội vã đưa túi quà nhỏ ra trước, ngồi xổm bên giường cậu bé, nói: “Em tên là Tiểu Bân đúng không? Chị là Lâm Thiển, nghe nói em thích vẽ tranh, đây là bộ màu nước, tặng em đấy”
“Cảm ơn chị Thiên Sứ, em đang muốn có một bộ màu nước, thích quá!”.
Lâm Thiển khẽ sở trán cậu bé. Cậu bé rất gầy, nhưng ánh mắt lại lanh lợi, miệng nói ngọt ngào. Có lẽ cậu bé không hề biết những biến cố xảy ra trong gia đình, có lẽ cậu bé vẫn chưa hiểu bệnh AIDS nghĩa là thế nào. Nếu có thể, cố hi vọng cậu bé vĩnh viễn không biết đến những điều đó.
Tiểu Bân với bàn tay nhỏ bé xuống dưới gối, lục lọi một hồi, lấy ra hai viên kẹo, “Cho chú một cái, cho chị một cái. Đây là quà của viện trưởng cho cháu, cháu không nỡ ăn, đợi đúng lúc sẽ cho hai người”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...