Du thuyền bắt đầu gia tăng tốc độ, gió biển cũng ngày càng mạnh. Lâm Thiển cúi đầu lùi về sau, tóc tai đều bị gió biển thổi bạt tán loạn.
Cố Thành Kiêu ngồi sau lưng chắn gió cho cô, một tay to vuốt vuốt cái đầu nhỏ nhắn, tay còn lại chải tóc cho cô.
Trước khi đi tóc của cô mới dài qua mang tai, giờ đã sắp chạm vai rồi.
Anh si mê chải tóc cô không buông, khẽ nhéo gáy cô nói: “Lâu rồi không gặp anh, giờ nhìn thấy anh lại không vui sao?”
“Anh rút lại những lời nói em lười biếng không chịu học hành chỉ mải gây chuyện. Vừa rồi anh thấy em thật sự rất dũng cảm, rất giống một nữ quân nhân, đặc biệt đẹp trai”
“Thiển Thiển, anh rất hãnh diện vì em, cuối cùng cũng có thể về nhà bù đắp cho em rồi, em vẫn không vui sao?”
Lâm Thiên thấy bên tai ngựa ngứa. Cô nghiệm ra, lúc tức giận anh sẽ gọi cô là Lâm Thiên, lúc đóng cửa tình chàng ý thiếp thì gọi cô là bà xã hoặc Cố phu nhân, bình thường gọi là Tiểu Thiển, còn khi anh muốn lấy lòng hay có gì áy này thì sẽ gọi cô là Thiển Thiển.
Lâm Thiển lấy vai hích anh ra, nhấm nhấm đôi môi, trong lòng ngổn ngang tâm sự nói: “Hôm nay chúng ta mới gặp nhau sao? Chẳng phải đã gặp ngày rằm tháng giêng rồi à? Em đi cùng Lý Bất Ngữ, còn anh đi với Trịnh Tử Kỳ, anh còn hôn cô ta trước mặt mọi người, rất bá đạo, rất phóng khoáng. Có bao giờ anh hôn em trước mặt người khác như thế chưa? Có mặt người khác, đến cả tay em anh cũng chưa từng nắm qua”
“Lúc đó là tình huống đặc biệt, anh đang làm nhiệm vụ” Cố Thành Kiêu phần trần.
“Nhiệm vụ của anh bao gồm cả việc cùng Trịnh Tử Kỳ đóng giả thành đôi tình nhân khăng khít không rời sao?”
“Nhiệm vụ của anh bao gồm cả sinh con à?”
“Em đừng như vậy?” Cố Thành Kiêu vô cùng khó xử, trước nay chưa bao giờ khó xử như vậy. Lâm Thiển quay đầu lại nhìn anh, trong lòng vẫn còn rất nhiều lời oán trách muốn nói ra, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt anh cô liền không thốt nên lời.
Da mặt trắng mịn làm nổi bật hai hốc mắt sưng đỏ, vết thương ở khóe mày đã kết vảy nhưng máu vẫn rịn ra.
Anh bây giờ giống như vị vua thắng trận sau một cuộc chiến đẫm máu dữ dội, lấy máu làm chiến tích, lấy vết thương làm công trạng. Những vết thương kia không mảy may làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn khiến anh thêm phần nam tính.
Lâm Thiển khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, chặn đứng mọi suy nghĩ.
Thế giới này thật quá bất công, cô bị Sở Mặc Phong hôn trộm một cái mà anh đã nổi giận muốn giết người. Dù cố có giải thích thế nào anh cũng đều bỏ ngoài tại, còn đổ lỗi lên cố. Nhưng bây giờ khi anh mượn cớ làm nhiệm vụ để biện minh chuyện gần gũi với Trịnh Tử Kỳ, trước mặt mọi người mà hồn sâu, có nam quả nữ lại còn chung đụng một phòng, mà mong cô đừng tức giận?
“Anh đừng ôm em nữa, em muốn yên tĩnh một mình” Lâm Thiển đẩy ngực anh ra nhích lên phía trước.
Thật sự bây giờ cô không còn muốn nói chuyện gì với anh nữa. Thứ nhất không thích hợp nói chuyện này ở đây, bên dưới đông người như vậy, lại đều là chiến sĩ dưới trướng anh. Nguyên nhân khác là do bản thân cô, cô không muốn bị gương mặt mê hoặc của anh cám dỗ mà tha thứ cho anh quá sớm.
Cố Thành Kiêu hít thở thật sâu, khó xử gật đầu, “Được, anh đi xuống dưới xem tình hình thế nào, có gì thì gọi anh.”
Thấy Lâm Thiển vẫn quay lưng lại không lên tiếng, anh buộc lòng đi ra.
Khi người ở dưới thấy lão Đại đen mặt đi xuống cũng biết tình thế không ổn. Tất cả đều né anh càng xa càng tốt.
Ngụy Nam: “Tôi đi xuống khoang đáy kiểm tra”
Tổng Cảnh Du: “Nam Nam, tôi đi cùng”
Cao Kỳ Khâm: “Vậy tôi lục soát vũ khí”
Trịnh Tử Tuấn nhìn Cố Thành Kiêu càng lúc càng tiến gần, trong lòng hoảng hốt, “Tôi đi liên lạc với hải quan sắp xếp công việc sắp tới.”
“Thẩm Tự An, đến đây
Thẩm Tự An chậm một bước, bị Cố Thành Kiêu gọi lại mà thầm hối hận vì đã leo lên du thuyền này. Cứ yên ổn mà ở phòng chỉ huy trong tàu ngầm có phải tốt hơn không?! Thật là dại dột mà.
“Lão Đại, mắt anh bị thương cách như vậy, để tôi gọi nhân viên y tế đến.”
“Không có gì đáng ngại”
“Khụ, thế...” Cố Thành Kiêu ngắt lời anh ta, cũng dập tắt ý tưởng kiếm cớ chuồn đi của anh, “Lão Đại, vậy có chuyện gì?”
Trong đám bọn họ, Thẩm Tự An làm công tác tình báo, lớn tuổi nhất, tỉ mỉ nhất, làm việc chu đáo nhất. Quan trọng nhất là anh ta đã có bạn gái, ở bên nhau đã được tám năm, rất hiểu tâm lý phụ nữ.
Cố Thành Kiêu gọi anh ta tới bên cạnh, mấp máy môi ngượng ngùng không biết nói gì, liền lôi Thẩm Tự An đi đến boong thuyền phía trước, tránh không bị người khác nghe thấy.
“Lâm Thiên phát hiện tối với Trịnh Tử Kỳ đóng vai người yêu của nhau, làm thế nào bây giờ?”
“.” Thẩm Tự An mới đầu sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười.
“Nghiêm túc một chút, tôi không nói đùa”
Thẩm Tự An vội vã thu lại nụ cười, nói: “Không có cách nào khác, chỉ còn cách mặt dày quỳ liếm thôi”
“Hả?” Cố Thành Kiêu cũng có lúc phải sững sờ, khóe miệng co quắp, vô cùng kinh ngạc nghe được hai chữ quỳ liếm thốt ra từ miệng của Thẩm Tự An ngời ngời phong độ, quả thật là lão luyện.
“Chuyện thế này, tất nhiên chúng ta đều biết gặp dịp thì chơi, nhưng anh không thể giải thích với chị dâu như vậy được. Quan trọng là quan hệ của anh và đại đội trưởng Trịnh không phải bình thường, chị dâu nhất định không thoải mái trong lòng”
Cố Thành Kiêu thanh minh: “Tôi đảm bảo tối với Trịnh Tử Kỳ hoàn toàn trong sáng”
“Lão Đại nói cũng vô dụng, phải làm cho chị dâu tin tưởng mới được. Thực tế là phụ nữ có tin tưởng đàn ông hay không vô cùng quan trọng, cảm giác tin tưởng ấy, lão Đại hiểu không?”
Cố Thành Kiêu khẽ hắng giọng, giả vờ như không hiểu.
Thẩm Tự An khẽ nhướng mày, vênh váo nói: “Tương Tương một lòng một dạ theo tôi vì tôi lúc nào cũng nộp thuế đầy đủ, cô ấy thấy no đủ thì lòng dạ nào mà hoài nghi tôi.”
“...” Đột nhiên Cố Thành Kiêu có cảm giác như mới quen biết Thẩm Tự An lần đầu tiên.
Du thuyền cập bến thì trời đã sập tối, thành phố B vẫn còn rất lạnh. Nóng lạnh chuyển đột ngột làm cho Lâm Thiển có triệu chứng sốt.
Cố Thành Kiêu bàn giao lại thủ tục hoàn tất rồi vội vàng lái xe đưa cô vào bệnh viện quân y.
Đến bệnh viện, bác sĩ chăm sóc kỹ lưỡng vết thương cho hai người. Lâm Thiển chỉ bị thương ngoài da, sát khuẩn băng bó lại là được. Còn Cố Thành Kiêu thì xương chân mày bị rạn, phải chờ một thời gian mới lành lại.
Bác sĩ thu xếp cho hai người vào phòng đôi để được cùng dưỡng bệnh.
Nửa đêm, Lâm Thiển ngủ rất im, không biết vì mệt mỏi hay ngủ quá say, hay tại cơn sốt. Cố Thành Kiêu nóng ruột vội đi tìm bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ, cô ấy đột nhiên nóng rực lên, có phải vết thương bị nhiễm trùng rồi không?”
“Về cơ bản là không, vết thương không sâu, nhưng cũng không loại trừ nguyên nhân này. Có điều cơ thể suy nhược, lại gặp lúc nóng lúc lạnh nên mới phát sốt”
“Vậy sao giờ vẫn chưa hạ sốt?” Anh có chút tự trách, không nên để cố cả ngày ngồi phơi mình trên boong thuyền.
“Thủ trưởng Cố đừng quá lo lắng, thân nhiệt Cố phu nhân chỉ 38 độ, không xem là quá cao. Nhưng con mắt thủ trưởng ngày càng sưng, ngày mai nếu không đỡ sẽ phải kiểm tra kỹ hơn”
Cố Thành Kiêu không quan tâm tới vết thương của mình, “Tôi gọi bác sĩ đến là để giảm sốt cho cô ấy.”
“Nểu Cổ phu nhân sốt trên 38,5 độ thì mới cho uống thuốc hạ sốt.”
“... Được, bác sĩ ra ngoài đi, để tôi theo dõi cô ấy”
Bác sĩ thở dài, không cách nào khác liền nói: “Thủ trưởng Cố, ngài cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt”
Lúc này tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, Lâm Thiển khẽ nhíu mày. Cố Thành Kiêu lập tức nhận cuộc gọi rồi đi đến bên cửa sổ, hạ thấp giọng trách móc, “Muộn thế này còn gọi điện thoại làm gì? Ôn ào cái gì?”
Thế nhưng khi nghe xong người bên đầu dây bên kia đáp lại, Cố Thành Kiêu không còn bình thường được nữa, quay lại nhìn Lâm Thiển, cả người cứng nhắc, mặt trắng bệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...