Tôi cầm quả cầu trắng trên tay, chạy đi.
Tô Minh đang phân loại quần áo cho tôi. Anh ấy không nhìn, hỏi: "Có chuyện gì với em thế?"
"Anh nên đổi thái độ đi." Tôi phụng má, liếc nhìn Tiểu Nhiên nhưng cô bé sớm đã biến mất. Tôi liền đưa tay ra trước mặt anh ấy: "Anh nhìn này."
Tô Minh đang gấp quần áo, ngước lên, lập tức chộp lấy quả cầu trắng. Mắt anh ấy rưng rưng. Anh giữ cổ tay tôi, hỏi: "Sao em có được nó?"
Tôi kể chuyện vừa xảy ra, Tô Minh cau mày. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tôi ngồi trên giường, nói: "Em cũng thấy lạ. Nhưng chắc phải có ai đó đã phong ấn cơ thể của anh nên những manh mối ẩn trong mấy quả cầu trắng này mới phát tán đi khắp nơi." Tôi ngưng lại, cảm thấy bản thân nên kiệm lời.
"Bây giờ em cũng chỉ đoán được vậy thôi, nhưng anh thấy quả cầu này là thật hay giả?"
"Là thật!"
Tôi thở phào: "Dù sao thì, miễn nó là thật, chúng ta đã có hai quả. Năm cái còn lại chắc cũng sớm tìm được thôi."
Tô Minh ngồi xuống cạnh tôi, lấy quả cầu từ tay ra và nâng chúng lên trước mặt anh.
"Em có biết đây là gì không?"
Tôi lắc đầu: "Em không rõ lắm?"
"Vậy tốt nhất là em không nên biết." Tô Minh bỏ nó vào túi, tiếp tục gấp quần áo cho tôi.
Tôi bĩu môi: "Chưa kể còn đòi người ta biết? Ai thèm vào! Mà kệ đi, tìm thấy chúng là được."
"Trách nhiệm của em là nối dõi tông đường cho anh, chuyện còn lại không cần quan tâm. Chúng ta sẽ tiếp tục "hành sự" khi em khỏe hơn."
Anh ấy nói nghiêm túc làm mặt tôi nóng lên. Tôi cố gắng bỏ chuyện này khỏi tâm trí, đột nhiên một tia suy nghĩ loé lên.
"Mà này, sao Tiểu Nhiên lại mãi chỉ là một linh hồn vậy? Em ấy không cần thể xác hả? Chẳng phải mỗi linh hồn đều cần thể xác nhập vào chứ?"
Tô Minh đang quay lưng, giải thích: "Con người ta hoá hồn ma khi chết đi. Con người là xác của hồn ma. Một khi xác mất, chỉ còn lại linh hồn. Nhưng ở Âm phủ, có một nhóm ma quỷ thuần túy. Họ có cơ thể, và đều giống như con người theo cách hiểu nào đó. "
"Vậy anh là gì?"
Tô Minh ngập ngừng, mím môi, nhìn tôi. Đôi mắt anh ấy thật đăm sâu, tối như mực, không thấy tia sáng nào trong đấy. Không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy như thế này, trái tim tôi đột nhiên cảm thấy hồi hộp, vô thức nắm cái chăn, nín thở.
"Dương Khải?"
"Bà nội anh là con người nhưng ông nội là quỷ."
Anh ấy chỉ nói vỏn vẹn vài chữ.
Sự im lặng chập chừng này khiến tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó tôi vẫn chưa biết, và những điều này cũng tương tự như một vết thương gắn liền với anh ấy.
Tôi ở lại bệnh viện thêm một ngày rồi mới về nhà. Những ngày này tôi thường đi dạo trong bệnh viện rồi về lại phòng bệnh, nằm trên giường nghỉ dưỡng. Thật nhàn rỗi!
Ở bên Linh Nhi, mặc dù sợ đau, nhưng cô vẫn để Tư Quân uống máu mình mỗi ngày. Sau bảy ngày, anh ta thực sự tỉnh dậy, nhưng vẫn phải tiếp tục cho uống máu. Linh Nhi phấn khích nhiều hơn và bớt phàn nàn.
"Kiều An, anh ta đã uống máu tớ, liệu sau này sẽ là người của riêng tớ chứ?"
Tôi đang uống nước, liền phụt hết nước, văng lên mặt Linh Nhi. Linh Nhi vội ấp úng: "Ý tớ là tớ có thể sai khiến anh ta không? Cậu đừng nghĩ lung tung!"
Tôi nuốt nước bọt, than thở: "Hay cậu thử hỏi trực tiếp anh ta đi?"
"Đừng! Để anh ta tự quyết đi. Anh ta có vẻ là người tốt, nhưng quan trọng nhất đây là một đạo sĩ. Tớ vậy mà lại có đạo sĩ làm bạn sao. Yeah! Hãy nhanh dọn đường cho bổn cô nương đây đi bắt ma nào!"
Lúc trước, tôi chỉ muốn để Tư Quân uống máu cậu ấy đến lúc tỉnh lại thôi. Bây giờ không nghĩ cậu ấy lại có thái độ như vậy.
Tôi như nghe thấy Tư Quân đang hắt hơi liên tục trong phòng bệnh xa tít chỗ kia.
Đó là một ngày cuối tuần, có rất nhiều người đang đi lại trên đường. Tôi đã hồi phục được một thời gian, sức khỏe của tôi cũng cải thiện. Linh Nhi cũng như tôi nhưng vẫn xin nghỉ học với lý do nghỉ ốm suốt ngày. Nhưng chúng tôi sẽ xuất viện sớm.
Có vẻ vết thương cô ấy nặng hơn tôi rất nhiều nhưng đã hồi phục rất nhanh.
Đối với tôi, miễn là Linh Nhi ổn là điều tốt nhất.
"Này, Kiểu An, nhìn này!"
Linh Nhi lấy một tờ báo, chỉ vào tiêu đề ở trên, nói: "Cô gái vừa chết này đã mất tích thời gian gần đây, cũng là tin hot dạo này. Người ta đồn cứ sau ba ngày lại có một người phụ nữ mất tích, và xác chết của họ được tìm thấy vài ngày sau, à tất cả đều bị hút cạn máu. Cậu có tin ma cà rồng nhúng tay vào chuyện này không? Chúng ta đi điều tra chứ? "
"Hả??"
Tôi phụt một ngụm nước, hướng ánh mắt khó hiểu tới chỗ cô ấy. Cốc nước này hẳn là không uống hết được rồi. Nãy mà nuốt ngụm nước xuống, tôi đã sặc tới chết.
"Điều tra? Cậu có điên không?"
"Tại sao không?" Linh Nhi nhìn tờ báo một cách cẩn thận, nói: "Dù sao cậu có một người chồng quỷ bên cạnh còn tớ có một đạo sĩ trong tay. Cậu sợ gì chứ? Điều tra sự thật vì lợi ích chung, và kẻ giết người kia sẽ bị trừng phạt. Quả là việc thiện mà."
Tôi mở tròn mắt, hết chạm vào trán mình, rồi chạm vào trán cô ấy. "Cậu không bị sốt mà, sao nói chuyện lạ lùng vậy?"
"Tớ rất khỏe. Cậu muốn đi hay không?"
"Linh Nhi, tại sao cậu lại không sợ những việc kinh dị này vậy? Có một số điều chúng ta không thể trốn tránh được. Rốt cuộc, dù gì chúng ta cũng chỉ là con người, không thể can thiệp vào hai thế giới âm dương. Nếu Dương Khải biết tớ tò mò và mạo hiểm một lần nữa, anh ấy sẽ tức giận mất."
"Tớ cá là cậu đã bị anh ta tẩy não rồi. Thôi nào, nếu cậu không đi cùng tớ, tớ sẽ tìm ai đó đi cùng."
Cô ấy đóng tờ báo lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tôi vội hỏi: "Cậu định tìm ai?"
"Không nói với cậu đâu."
Linh Nhi hất tóc, bước ra ngoài. Tôi bất lực. Tôi đã quen với cái tính khí này rồi, đôi khi cô ấy rất nghịch ngợm và cứng đầu.
Dẫu sao, chuyện không may mắn và bi thảm này tôi mong cô ấy không tìm đến Thượng Kha. Mà nếu có, tôi chỉ hy vọng Thượng Kha có thể trấn tĩnh cô ấy lại.
Tô Minh bảo tôi chờ anh ấy ở đây, tôi đã sắp xếp lại đồ đạc và từ từ đọc lại tờ báo Linh Nhi để lại.
Trong đó viết về vụ việc có ba phụ nữ từ 18 đến 28 tuổi mất tích mà không rõ lý do. Không có dấu hiệu gì đáng ngờ, gia đình cũng không hay biết. Cảnh sát cho rằng nạn nhân đã bỏ nhà ra đi nhưng không lấy đi di vật gì. Lúc đầu cảnh sát họ cũng dự đoán có thể nạn nhân bị bắt cóc nhưng gia đình nạn nhân lại không nhận được bất kỳ cuộc gọi đe doạ nào, vậy nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi nạn nhân đầu tiên xuất hiện trong một con hẻm nhỏ sau ba ngày mất tích, toàn bộ cơ thể nạn nhân bị co rút lại, như thể bị hút cạn máu, và không khác gì một cái xác chết.
Quả thật rất lạ kỳ!
Cảnh sát đã cố gắng hết sức để tìm manh mối, nhưng không có máy quay giám sát nào ở nơi đó, bởi đó là con hẻm nhỏ, rất ít người đi qua, không phải như khu dân cư hay thương mại nên tìm mãi không được gì.
Trong thời gian dài, nó đã thành vụ án chưa được giải quyết. Đã nửa tháng trôi qua, vụ án vẫn chưa bị phá.
"Cậu cho rằng những người phụ nữ này bị ma cà rồng giết?"
Vào lúc đó, có hai nữ sinh trung học ngồi ở hành lang, tay cầm truyện tranh. Dường như đang tán gẫu trong lúc đợi ai đó.
Khi nghe xong đối phương kể, cô gái có mái tóc dài gật đầu đồng ý: "Tớ xem bức ảnh rồi. Cơ thể thực sự bị co lại. Mặc dù tớ không biết có vết thương nào trên cổ không, nhưng 90% có thể là do ma cà rồng."
"Cậu có nghĩ ma cà rồng sẽ yêu tớ không?" Khuôn mặt của cô gái tóc ngắn đang mơ mộng. "Nếu anh ta yêu tớ, tớ sẽ không có gì để hối tiếc."
"Bớt mơ mộng lại." Cô gái có mái tóc dài vừa ăn vừa nói, và liếc mắt nhìn cô bạn bên cạnh.
"Nhưng cả nhà tớ đều thích việc đó."
Tôi lắng nghe, phải lắc đầu: "Một con ma cà rồng?"
Tôi nghĩ họ giống như tôi khi còn ở tuổi mơ mộng về tình tiết như mấy cuốn truyện tranh đọc mỗi ngày. Tôi đã từng say mê ma cà rồng, kiểu bất cứ ai là ma cà rồng vô hình chung đều rất đẹp trai.
Với một tiếng "bụp", tôi vô tình làm rơi chiếc túi xuống đất. Khi định cúi xuống nhặt nó, xuất hiện một bàn tay trắng thon dài tới trước, nhặt chiếc túi cho tôi.
Ngay khi nhìn lên, tôi thấy đó là một người đàn ông đẹp trai đầy kinh ngạc, da trắng, bóng bẩy như gốm, ánh mắt sâu thẳm như tài tử Hàn Quốc. Nếu tâng bốc anh ta đẹp như tranh thì không có gì sai.
Mái tóc đen gọn gàng bám sát cổ, những đường nét thanh tú giống như mỗi nét vẽ là một sự khắc họa khó tả. Áo khoác đen được may đo cẩn thận, các chi tiết trên áo được thiết kế tinh xảo, và cà vạt nơ đen đơn giản được buộc vào áo sơ mi trắng không hề cứng nhắc, cũng không giống như những quý ông thông thường. Giống như một quý ông bậc SSS+ vậy.
"Tiểu thư, cái túi của cô..."
Tự thấy mình có chút thô lỗ, tôi vội đưa tay nhận lấy và không quên cảm ơn: "Cảm ơn anh!"
"Không có gì!"
Anh mỉm cười nhẹ nhàng và quay đi. Cô gái tóc ngắn đột nhiên hét lên và chỉ vào người đàn ông với niềm vui nở trên môi: "Aaa, đó là quản lý cửa hàng "Thế giới này được sinh ra cho bạn". Anh ấy đẹp trai và lãng tử quá đi mà."
"Thế giới này được sinh ra cho bạn?" Tôi lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận người đàn ông này thực sự đẹp trai, còn đi bộ đến cửa hàng như thế này có thể khiến nhiều người phụ nữ không thể kiểm soát được trái tim.
Tôi mỉm cười ngại ngùng, ngẩng đầu lên. Nếu Linh Nhi ở đây, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ làm điều tương tự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...