Sau khi nghe Dương Khải kể lại mọi chuyện, trong thâm tâm tôi vẫn luôn ẩn chứa một dấu hỏi lớn: " Tại sao vậy?"
"Từ thời xa xưa, đã hình thành nên tam giới lục đạo. Thực ra có nhiều cánh cửa để đi vào một thế giới ẩn nấp ở nơi mà người bình thường không thể nhìn thấy. Không chỉ một mà nhiều. Cổng địa ngục cũng như vậy, nhưng khác nhau ở chỗ nó tồn tại ở nhiều dạng quỷ quái khác nhau. Đây là nơi tụ hội của những hồn ma chứa đầy uất ức và thù hận, còn chứa cả âm khí rất nguy hiểm. Một mình loại khí này cũng đã mạnh bạo hơn cả bọn ác quỷ kia cả trăm lần. Chỉ cần ngửi một ngụm thôi đã đủ làm hồn bay phách tán rồi.
"Vậy tin xấu mà anh muốn nói là căn nguyên lí do tên ác ôn cầm đầu kia muốn mở cổng địa ngục không phải là để giải phóng cho các yêu ma quỷ quái? Mà là để phát tán âm khí sao?"
"Em thông minh ra rồi đấy."
Dương Khải xoa đầu tôi, cười: "Âm khí là thứ thuộc về của Ma Giới, được Diêm Vương sử dụng để phong ấn đám ma quỷ. Nhưng vì anh đã đến trễ một bước nên dù Huyết Tế Trận bị phong ấn, tất cả âm khí đã lan ra ngoài."
"Âm Giới..."
Tim tôi đập liên tục. Tư Quân từng nhắc đến âm giới lúc sáng khi tôi đang nằm trong viện.
Vì lúc đó, người tôi chất đầy âm lực.
Dương Khải không nói gì. Anh cúi xuống, bế tôi, xách Tư Quân lên bằng một tay, quay ra nói với cô bé kia: "Từ nay về sau, ngươi không được phép làm hại người khác nếu không có lệnh của ta. Ta sẽ lo liệu việc của bà ngươi."
Nghe hết câu nói, cô quỳ xuống, khóc: "Đa tạ Thượng Tôn."
Tôi ngước lên, nhìn về phía màn đêm đen tối. Trong tôi, giờ đây chỉ còn là sự bồn chồn không thể giải thích được. Sao cứ sờn lạnh vậy nhỉ?
"Anh đưa em trở lại phòng bệnh để uống thuốc. Không ngày mai em lại bị sốt cho xem."
"Đợi đã." Tôi ngoái đầu lại, nhìn cô gái hỏi: "Em gái, có phải em đã chi phối Linh Nhi đi vào khu trường cũ không? Em đã che mắt chị và có ý định mượn tay đánh chết Linh Nhi hả?"
"Không phải em." Cô bé nhìn tôi khó hiểu. Tôi liền hỏi lại: "Vậy đó có phải là bà của em không?"
"Không phải đâu."
Cô bé khẳng định: "Ban ngày, bà nội em không thể ra khỏi sân. Tuy nhiên, em biết chị đang định nói gì. Vì khả năng của bản thân, nó cho phép em quan sát mọi biến động ở khu vực trường cũ. Em có nhớ, hôm đó em thấy bạn chị đi vào khu trường cũ kia nhưng không trở ra. Sau đó, em thấy chị đi tìm người kia. Cả hai người cùng vào khu nhà đó, nhưng khi chị bước chân vào, em bỗng không thể thấy bất cứ thứ gì nữa, giống như chiếc máy tính đột nhiên bị xanh màn hình vậy. Lúc đó em thấy kỳ lạ, em chờ xem chuyện này rốt cuộc ra sao, nhưng không có kết quả. Khi em đi tìm bà nội, em có thử hỏi bà xem bà có biết chuyện gì đã xảy ra không, bà nội nói bà không biết."
Tôi im lặng.
Nếu không phải bọn họ, ai là người đã dẫn Linh Nhi đến đó, còn muốn giết Linh Nhi bằng chính bàn tay này của tôi?
"Chị gái, em thực sự có lỗi với vị đạo sĩ này. Hòn đá em đánh anh ấy là một hòn đá âm, nó sẽ gây tử vong cho những người thi triển pháp thuật. Em thực sự xin lỗi..."
Tôi nhìn những giọt nước mắt của cô bé. Trái tim cứ nhói lên từng hồi, nước mắt cũng theo đó rơi xuống. Nếu Tư Quân không cứu tôi lúc đó, có lẽ tôi đã chết rồi...
Tư Quân đã chết...
Tội lỗi tràn ngập tâm tư tôi. Tôi nhìn khuôn mặt Tư Quân lần cuối và nhắm mắt lại.
Dương Khải không nói gì, đưa tôi ra khỏi đó.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi đau nhức khắp người. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi, tỏa ra sự ấm áp trên cơ thể. Theo lời Dương Khải kể lại, tôi đã bị sốt, bây giờ vẫn còn rất nóng, cổ họng khô khốc còn khiến tôi cảm thấy khô miệng.
Không một ai trong phòng. Tôi giơ tay, mò mẫm dưới gối, nhưng không tìm thấy điện thoại. Cuối cùng, phải kéo chuông báo hiệu đặt bên giường, sau một lúc, y tá mới đi vào phòng.
"Chà, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Nếu không tỉnh dậy, chắc bạn của em sẽ đập bệnh viện của chúng tôi mất."
"Em ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Em ngủ 7 ngày rồi."
Ch y tá cười tươi, giơ ngón tay ra: "Sốt nặng đấy! Em đã ngủ bảy ngày rồi. Sáng nay chỉ bị một cơn sốt nhẹ. Bạn của em còn trẻ mà tính khí thật thất thường ghê. Cô ấy chửi thề cả bệnh viện, cho đến tận viện trưởng, ồn ào cả 7 ngày nay, bây giờ cả bệnh viện đều biết em là bạn của cô ấy rồi."
"Chị đang nói Linh Nhi hả?"
Sau khi dứt lời, cánh cửa phòng mở ra. Linh Nhi vẫn đeo gạc quanh đầu, nhưng tinh thần vẫn tốt. Cô ấy bước vào với tâm thế vui vẻ, nhưng tôi lại ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô ấy, đôi mắt tôi chớp chớp, nước mắt chảy ra.
Khi Linh Nhi bước đến gần, cậu ta bay vào vòng tay tôi, khóc lớn: "Kiều An, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh dậy rồi, làm tớ sợ chết khiếp."
Chị y tá mỉm cười, quay đi. Tôi kinh ngạc khi nghe được tiến độ phục hồi đáng kể của Linh Nhi. Nhưng dù sao thì, miễn là ổn, tôi thấy điều đó thật nhẹ nhõm.
Tôi lau nước mắt Linh Nhi, cười: "Tớ không chết được đâu, cậu đừng có khóc như kiểu đi dự đám tang của tớ thế chứ?"
"Cậu không giống chết à? Cậu sốt còn ngủ 7 ngày liên tiếp."
"Tớ ngủ lâu vậy sao?"
"Sự thật thôi. Tô Minh đầu vẫn đang bình thường. Đến khi cậu bất tỉnh li bì suốt bốn ngày không tỉnh, anh ấy bắt đầu hoảng, chuẩn bị chém viện trưởng đến nơi. May mắn là cậu đã tỉnh."
Tôi nhìn Linh Nhi cười khổ, cũng cảm thấy nghẹn nghẹn: "Linh Nhi, tớ xin lỗi chuyện hôm đó, tớ không biết đó là cậu. Tớ nghĩ cậu đã bị con quỷ đó ăn thịt, vì vậy tớ... thực sự xin lỗi."
Linh Nhi chớp mắt, cúi đầu. Tôi nghĩ cô ấy đang tức giận, đau đầu nên mới làm vậy. Bỗng cô ấy búng mạnh vào trán tôi. Nước mắt tôi tự khắc tuôn ra.
"Haha..." Linh Nhi cười vui vẻ. "Đau không? Nếu cậu thấy đau là tớ đã trả thù được rồi... Sư tỉ ngây thơ của muội!"
"Linh Nhi..."
Linh Nhi trèo lên giường, giữ chặt tay tôi. Cô ấy mỉm cười, nói: "Cậu đánh tớ vì bị ma che mắt, cậu không thể nhìn thấy tớ, dù tớ bị đánh rất đau, gần như chết đi sống lại. Nhưng tớ vẫn rất vui, không trách cậu gì đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì bây giờ tớ tin rằng nếu một ngày tớ bị giết chết, cậu chắc chắn sẽ trả thù cho tớ mà không do dự gì cả."
Lúc đó ánh sáng bên ngoài chiếu vào người Linh Nhi, che giấu đi biểu cảm trên mặt. Dù cho cô ấy nói vậy, nhưng tôi lại thấy cảm xúc cô ấy trái ngược với lời nói.
Trái tim tôi run rẩy, liền nắm lấy tay Linh Nhi: "Linh Nhi, cậu không được phép chết. Nếu có chết xin hãy chết cùng nhau."
Linh Nhi nhìn tôi, cấu vào tay tôi một cái và thản nhiên vẫy tay: "Nếu tỉ tỉ muốn chết với em, tỉ sẽ phải rời xa người chồng thân yêu của tỉ bây giờ đấy. Rồi tỉ sẽ phải tìm người đàn ông cao lớn và đẹp trai được như anh ấy nhỉ? Tỉ tỉ sẽ đến với người khác sao? Hay tỉ tỉ lấy muội đi? Sau đó, chúng ta sẽ bên nhau như chưa từng có cuộc chia ly nào."
"..."
"Haha, nhìn cậu thế tớ mắc cười quá." Linh Nhi dậy khỏi giường, đắp chăn cho tôi. "Tớ sẽ đi lấy chút đồ ăn cho cậu. Hẹn gặp lại."
"Ừ!"
Tôi nằm trên giường với sự chán chường, tôi thấy bản thân thật yếu đuối, bất giác giơ tay lên, nhìn về phía trước. Ở trên đầu ngón tay, đột nhiên, tôi thấy góc phòng bệnh tối tăm phía trước có thứ gì đó.
Hóa ra là một cô bé váy đỏ, ngồi nhìn tôi.
"Ma Thần?"
"Chị gọi em là Tiểu Nhiên là được rồi."
"Tại sao em ở đây?"
Lúc đầu tôi đã có chút ác cảm với cô bé này, thêm cảnh cô ấy rất tàn nhẫn giết người. À, cả cái dáng vẻ không thua kém gì người lớn, tôi cảm thấy hơi sợ. Nhưng Dương Khải khẳng định sự có ích của cô ta, nên tôi không còn thành kiến nữa.
"Thượng Tôn ra lệnh cho em phải bảo vệ chị. " Cô bé như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, giải thích.
"Em không tự ý làm hại người khác nữa, nên chị không cần sợ em vì là mệnh lệnh của Thượng Tôn. Chỉ cần Thượng Tôn giúp bà nội em giải thoát, em sẽ công hiến toàn bộ sức lực cho ngài."
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Thượng Tôn đang cố gắng cứu vị đạo sĩ." Dừng lại chút, cô bé nói tiếp: " Vị đạo sĩ đó đang nguy cấp."
"Tư Quân sao?"
Cứ nói đến Tư Quân, tôi lại lo lắng. Tôi cố gắng đứng dậy, cô bé kia muốn tiến lại đỡ tôi. Nhưng lúc này mặt trời đang chiếu sáng, cô bé không thể bước thêm bước nào.
Mặc dù là ma, nhưng lúc này, cô cũng chỉ là linh hồn, sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp xúc dưới ánh mặt trời.
"Em quay lại góc tối kia đi, chị ổn mà. Em cứ yên tâm, chị sẽ không rời khỏi phòng bệnh đâu, chị chỉ muốn ngồi dậy thôi."
Cô bé vẫn ngập ngừng, rồi nói: "Nếu muốn cứu vị đạo sĩ, phải cần tìm thấy hồn phách phân tán của anh ấy khắp nơi rồi đưa trở lại chủ thể, nếu không, sẽ không tỉnh lại."
"Vậy là, Dương Khải đang đi tìm hồn phách của Tư Quân sao?"
Cô bé gật đầu, tôi dựa vào thành giường đầy lo lắng: "Tư Quân, anh phải cố lên."
Cộc cộc...
Ai đó gõ cửa. Tôi quay lại, nhìn.
Đó là giáo sư Mộ. Tiểu Nhiên biến mất ngay lập tức.
"Giáo sư Mộ, sao thầy lại ở đây?"
Mộ Sơ mặc đồ giản dị. Đột nhiên, tôi thấy anh ta có gì đó khác biệt so với thường ngày nhưng không thể nào lí giải được.
Anh ta đóng cửa, đi đến giường, rồi ngồi xuống, nắm lấy tay tôi, nói chuyện với những lời đầy quan tâm mật ngọt: "Tôi nghe Linh Nhi nói em bị sốt, đã ngủ tận bảy ngày. Em ổn chứ? "
"Giáo sư Mộ, cảm ơn thầy. Bây giờ em ổn rồi."
"May mắn không sao. Tôi đã sợ đến chết. Tôi không thấy em ở nhà tôi khi thức dậy sáng ngày hôm sau. Tôi không biết em đã đi đâu, rồi biết tin em bị sốt, phải nhập viện."
Tôi mỉm cười. Hóa ra tối đó, Tiểu Nhiên chỉ tạo ra ảo giác để lừa tôi và Tư Quân. Tôi rất vui vì thầy Mộ Sơ ổn. Nếu thầy ấy bị thương, tôi sẽ thấy tội lỗi hơn mất.
"Em xin lỗi. Em phải về nhà ngay sau đó vì không khỏe. Em bị cảm lạnh trên đường rồi ốm nặng, nên em phải nhập viện. Đã làm thầy lo lắng quá rồi."
"Ngốc, miễn em ổn là được rồi."
Mộ Sơ đột nhiên dang tay ra ôm tôi, đặt nụ hôn lên trán tôi: "Đừng làm anh lo lắng nữa nhé."
Thầy ấy có mùi nhẹ nhàng thanh tao, giống như mùi hương khi được tắm mình dưới ánh mặt trời, thật sự ấm áp. Mặt tôi nóng bừng, vô thức muốn đẩy anh ta ra.
Lúc đó, cánh cửa mở ra, Tô Minh bước vào. Nhìn thẳng về phía chúng tôi.
Khoảnh khắc tôi nhìn vào ánh mắt Tô Minh, xương sống của tôi đột nhiên lạnh cứng. Trái tim tôi vô thức đập liên hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...