Chiều hôm ấy Định đưa Tít đến bệnh viện của cu Ốc, thật tình thì Tít bị say xe Định phải đi mua tinh dầu về xông xe cho nó chống say...
Nhìn Tít vật vờ ngồi ghế phụ, Định cười:
- Em làm gì vậy, thời buổi nào rồi mà còn say xe?
Tít ủ rũ:
- Mệt, tôi không quen.
- Bình thường em đi xe gì?
Tít trả lời nhanh gọn:
- Dream.
Định nhìn Tít, lại trùng hợp ngay trước đầu xe có ông chú đang chạy con dream cũ mèm.
- Anh thấy chiếc đó không? Tôi đi xe đó, thoáng mát không mắc ói như xe này...
Định dở khóc dở cười, đúng là hết nói nổi.
Về đến bệnh viện, cu Ốc nhìn thấy Định thì reo lên:
- Chú...chú đã tới.
Định xoa đầu cu Ốc, đặt chiếc xe tải đồ chơi xuống bàn:
- Cu Ốc uống thuốc chưa?
- Dạ rồi...
Bà Tươi bên này lại kéo tay Tít ra ngoài.
- Ê Tít, có phải cậu kia là ba thằng Ốc không?
Tít giật mình, nó hốt hoảng:
- Sao dì biết?
Bà Tươi cười ha hả:
- Vậy thiệt hen?
Tít đờ người, lát sau nó lại thở dài... rõ là bà Tươi có biết đâu là nó tự nói mà... ngu thiệt!
- Mà chuyện sao bây kể tao nghe coi, sao lại có chuyện trùng hợp vậy?
Tít nhìn bà Tươi, ngoài má nó ra thì bà Tươi thương nó như con mà nó thật sự cũng không dấu được bà. Chi bằng nó tự kể không khéo bà Tươi lại đi hỏi Bụi thì lỡ hết việc của nó..
Nghĩ rồi nó lôi tay bà Tươi ra ngoài, kể một lèo hết việc.....
Bà Tươi nghe xong lại sụt sùi nước mắt:
- Mày sao khổ vậy hả con, sao bây không kể tao nghe từ trước...
Tít thở dài:
- Kể nghe thì được gì đâu dì, con cũng từ lâu xem như cu Ốc không có ba.
Bà Tươi vỗ tay nó cái chát:
- Bậy bạ, mày sao ngu vậy con, cậu kia chưa biết thằng Ốc là con cậu mà cậu thương thằng nhỏ quá trời. Mày giấu cha con tụi nó nhìn nhau là phải tội con à...
- Dì, anh ấy có vợ rồi, con đâu làm bậy được..
Bà Tươi trầm ngâm:
- Thôi tao không nói nhiều, mà bây cũng chưa chắc nó có vợ con, nếu nó chưa bây nói đi chứ để cu Ốc không ba sau này nó thiệt thòi. Mà bây nhìn bây coi, nhắm lo cho thằng nhỏ ăn học đến đại học được không?
Tít nó lại thở dài một hơi...nó mạnh miệng là vậy chứ cơm ba bữa ngon ngon cho cu Ốc nó còn chưa làm được thì sao dám tính chuyện tương lai cho con...
Lại nhớ đến chuyện hồi sáng nó giao kèo với Bụi...lòng nó có chút đau đớn... đến cuối cùng nó cũng vì tiền... vì nếu không tiền mẹ con nó không trốn được Bụi mà căn bản nó cũng không thể đưa cu Ốc đi xa làm lại từ đầu được, bởi nó nghèo!
Cái thân sinh ra là phụ nữ đã khổ gặp chuyện trắc trở lại càng khổ hơn... nó chẳng biết khi nào thì cuộc đời nó có màu tươi sáng?!
Bước vào phòng bệnh thì thấy cha con nó đang xem phim hoạt hình ở trên màn hình tivi, Tít lại có chút không nỡ...
Sao sinh ra nó hiền lại còn hay mềm lòng thì làm sao nó làm được việc gì ra hồn đây?
Thở dài đi đến xoa đầu con trai, nó hỏi:
- Ốc đói chưa, mẹ mua bánh canh cho con nha, ăn cháo hoài chắc ngán rồi ha?
Cu Ốc mắt tròn xoe:
- Dạ mẹ mua bánh canh cho con đi.
Tít gật đầu, lại nhìn sang Bụi đang châm châm nhìn nó:
- Anh ăn không, tôi mua luôn cho.
Định gật gật:
- Ok, em mua có giò nha, tôi thích ăn bánh canh giò..
Tít không nói gì, liền đứng dậy đi ra ngoài...
Xuống bệnh viện nó đi qua bên kia đường chỗ có quán banh canh người mua đông như kiến... Đi nuôi bệnh mà ăn cơm căn tin bệnh viện là nuốt không vô...
Mua được hai tô bánh canh cho cha con cu Ốc, nó lại băng qua đường. Giữa đường nó nghe tiếng xe phân khối lớn rầm rú bất giác có chút sợ, nó không đi tiếp mà dừng lại. Ai ngờ xe moto lại nhường nó nên lách sang một bên...cuối cùng vì hoảng khi nhìn thấy xe lớn mà con Tít tự hù mình ngã xuống đường làm văng hai tô bánh canh tung tóe...
Một thân đồ đen cao to bước xuống, anh ta cởi mũ bảo hiểm to đùng, lại đi nhanh đến đỡ con Tít dậy:
- Cô có sao không?
Tít nó mặc dù hoảng loạn nhưng cũng không ăn vạ, nó lắc đầu lia lịa:
- Không sao, không sao....
Người đàn ông kia đỡ nó dậy sau lại nhìn kỹ mặt nó, anh ta có chút vui mừng:
- Ủa Tiên, phải chị không?
Tít nó giật mình, bình thường mọi người gọi nó là Tít chứ ai gọi tên cúng cơm khai sinh của nó bao giờ. Tò mò nó ngước nhìn, có chút quen thuộc....
- Đây....cậu là Thanh...đúng không....Thanh lúc trước thuê phòng sát bên tôi nè?
Đang lúc nhận nhau vui quá thì phía sau xe du lịch bốp kèn inh ỏi, Thanh dơ tay xin lỗi sau dìu con Tít vào trong rồi anh ta cũng dắt xe vào lề..
Nói sơ về Thanh, cậu ta lớn tuổi hơn Tít nhưng vì thấy Tít có con nên kêu bằng chị sau cũng quen miệng không sửa được. Là con trai độc đinh của chủ dãy cây xăng khu vực Sài Gòn, gia đình cũng gọi là máu mặt. Còn về vụ thuê trọ, đó là trước kia sốc nổi giận ba giận mẹ đi ra ngoài thuê phòng tự sống... Sau suy nghĩ chính chắn một chút lại về lại gia đình, học hành tử tế rồi tiếp quản việc kinh doanh, cũng gọi là thanh niên trẻ tuổi thành đạt..
Thanh cười đẹp trai sáng láng nhìn Tít:
- Chị có sao không? Có bị đau chỗ nào không chị Tiên?
Tít phủi phủi ống quần, nó cười:
- Chị không sao, chỉ đổ mất hai tô bánh canh... hìhì..
Thanh gãi đầu, anh cười nói:
- Để em mua cái khác cho chị nha..
Tít phủi tay:
- Thôi mua gì, tại chị tự té chứ liên quan gì đến cậu...
Thanh cũng không cãi lời, trong bụng cũng định lát nữa sẽ mua trả lại, bây giờ hỏi chuyện trước đã:
- Chị Tiên hôm em về tìm chị chỗ nhà trọ cũ mà bà Lan nói chị dọn đi rồi, chị với Ốc dọn đi đâu? Mà sao chị định qua đường sang bệnh viện này hả?
Tít cười cười:
- Ừ chị dọn đi lâu rồi không còn ở chỗ bà Lan nữa, chỗ đó phức tạp quá.
Lại chỉ chỉ vào bệnh viện:
- Cu Ốc bị xe mang té gãy chân đang bó bột nằm trong đây nè, chị đi mua đồ ăn cho nó.
Thanh giật mình:
- Trời đất rồi cu Ốc có sao không chị? Em vô thăm thằng nhỏ chút..
Thấy Thanh định dắt xe vô thiệt, Tít mới dằn tay cậu ấy, nó nói:
- Thôi vài bữa thằng nhỏ về rồi, có gì đâu mà thăm, cu Ốc khỏe mà.
Thanh lại dằn tay Tít, cậu vô tư nắm lấy tay nó:
- Chị để em vô thăm đi, hồi đó em với cu Ốc thân nhau lắm, tội nghiệp thằng nhỏ...
- Thôi mà thăm gì...
Đang lúc dằn co nắm tay qua lại thì một giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
- Có chuyện gì vậy?
Tít nhìn Bụi, trong mắt có chút hoảng hốt. Mà Thanh hết nhìn Tít lại nhìn về phía Định, trong mắt có chút ngạc nhiên....
Tít lấp bấp:
- À không có.... gì, tôi...
Thanh nhanh miệng lên tiếng:
- Tôi vô tình va trúng chị Tiên nên chị ấy mới bị té.
Định nheo mắt... Tiên? Cô ấy tên Tiên à?
Định.... có cần đến tên người ta cũng không biết không ấy????
Định nhìn về phía Tít, anh dằn lấy tay cô đang bị Thanh nắm:
- Em có sao không, có bị thương chỗ nào không? Anh đưa em vào trong kiểm tra..
Tít cười cười:
- Không sao đâu mà làm đổ hết bánh canh rồi....
Định xoa xoa má cô đang bị dính cát:
- Lát tôi mua, tôi đưa em lên phòng trước, cu Ốc đang đợi.
Tít không nói gì nó chỉ châm châm nhìn Định, cái bộ dáng quan tâm này...nó nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ!!
Mà phía này Thanh nhìn hết màn tình cảm kia vào mắt....có chút ngạc nhiên cũng có chút buồn buồn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...