Giang Nhung xấu hổ đến mức cả người đều đỏ rực lên, giờ cô chỉ muốn vùi đầu xuống nước.
Thế nhưng vừa nghĩ đến sự ân cần và yêu thương của anh đêm nay, trái tim Giang Nhung lại như đang rộn ràng hạnh phúc.
Có một người mẹ yêu thương mình đến như thế, lại lấy được một người chồng ân cần săn sóc như thế, Giang Nhung cảm thấy, có lẽ những ngày tháng cực khổ trước đây là khảo nghiệm của ông trời, để cô phải trải qua sóng gió bão tố mới thấy được cầu vồng.
Mẹ và Trần Việt chính là hai cầu vồng đẹp nhất mà cô gặp được sau biết bao gian khổ, cô nhất định phải cùng họ sống hạnh phúc trong những ngày tháng sau này.
Cuộc sống sau này, có mẹ, có chồng, có thể còn có những đứa con ngoan ngoãn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô hạnh phúc dạt dào rồi.
So với Giang Nhung, Trần Việt không chỉ cảm thấy kích động mà còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác.
Trước đây có rất nhiều phụ nữ chủ động lao vào vòng tay của Trần Việt, nhưng anh chưa bao giờ có ham muốn với bọn họ.
Chỉ có Giang Nhung là khác biệt, anh muốn lấy cô làm vợ, sau đó chân chính chiếm lấy cô, đánh dấu chủ quyền của anh lên người cô, rồi danh chính ngôn thuận chăm sóc cô.
Nhưng tại sao lại muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cô?
Trong khoảng thời gian này, Trần Việt cũng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này nhưng lại không nghĩ ra đáp án, có lẽ là vì sự kiên cường của chính con người cô đã thu hút anh.
Nhưng hôm nay anh mới hiểu ra, đối với anh, Giang Nhung hoàn toàn khác với đám phụ nữ kia, anh không chỉ muốn thương cô, mà còn muốn yêu cô tha thiết.
Cũng giống như đêm nay, theo từng cơn sóng triều, anh dịu dàng và mạnh mẽ chiếm lấy cô, cảm nhận cô, khiến cô chân chính trở thành vợ của anh.
Lúc này cô đang bình yên nằm bên cạnh anh với hơi thở đều đều và bình thản, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ như gấc, người cô bị dấu hôn của anh phủ kín.
Ngắm nhìn một hồi, Trần Việt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng liên tục nhấp nhô, anh rất muốn “ăn” cô thêm một lần nữa.
Nhưng Trần Việt hiểu rõ, cơ thể của một cô gái vừa trải qua đêm đầu tiên không thể chịu nổi thêm một lần nữa.
Thế là anh mạnh mẽ dằn xuống khao khát muốn “ăn” cô, sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, trong lòng không ngừng kêu gọi tên cô.
Giang Nhung!
Cuối cùng em đã thật sự trở thành vợ anh rồi!
Ngày hôm sau.
Lúc Giang Nhung tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô khẽ cử động một chút thì cảm thấy cả người ê ẩm như vừa bị một chiếc ô tô cán qua, mọi khớp xương đều đau đến rã rời.
“Ui!” Cô cau mày, rên lên một tiếng.
“Dậy rồi à!” Người đàn ông ấy vẫn ăn mặc rất tươm tất ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, bỗng anh quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
“Ừm.” Giang Nhung rầu rĩ đáp một tiếng.
Người đàn ông này sao lúc nào cũng trưng cái bộ mặt bình thản đó hả, dường như tối qua người điên cuồng chiếm lấy cô không phải anh vậy.
Trần Việt đứng dậy bước về phía cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Nếu không khỏe thì đừng dậy, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ cho vệ sĩ bảo vệ mẹ vợ.”
Căn phòng vẫn còn dấu vết của đêm điên cuồng hôm qua, nhất là khi anh bước tới, cô như cảm thấy hơi thở của anh lại một lần nữa chiếm lấy mọi giác quan của cô.
Giang Nhung đỏ mặt không nói nên lời. “..”
Trần Việt lại nói tiếp, “Tối qua anh hơi quá sức, lỡ làm đau em rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Mấy lời như thế mà người đàn ông này vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc cho được, đến mức cô cảm thấy dường như anh đang bàn công việc với cô chứ không phải đang nói chuyện âu yếm riêng tư giữa hai người vậy.
Giang Nhung đưa tay véo một cái bên eo anh, “Tên khốn.”
Tối hôm qua cô lấy hết can đảm mới dám nhào lên người anh, hôm nay tỉnh lại cô lại xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống cái lỗ nào đó, nhất là khi nhớ về sự chủ dộng dạn dĩ tối hôm qua của mình. Thế mà anh còn nói những lời mờ ám khiến đầu óc người ta phải suy nghĩ lung tung như vậy, có phải anh muốn cô xấu hổ chết không hả?
Tối hôm qua cô hoang dại như một con mèo hoang, bây giờ lại xấu hổ không dám ngẩng mặt, càng không dám nhìn vào mắt anh.
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Thấy vẻ thẹn thùng của cô, Trần Việt không khỏi cười gian. Anh cúi đầu hôn lên gò má đỏ ửng của cô, “Vậy thì cứ thế đi nhé, hôm nay em nằm nghỉ đi, anh đi lấy gì đó cho em ăn.”
“Không muốn ăn.” Cô kéo vạt áo của anh, cúi đầu đỏ mặt đáp, “Anh ơi, em muốn anh ôm em một lát.”
Cô rất hy vọng buổi sáng thức dậy trong lòng của anh, chứ không phải anh vẫn ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, nó khiến cô cảm thấy dường như chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
“Ừm.” Trần Việt ôm lấy cô, mũi hít lấy mùi hương cơ thể cô.
Cô bé ngốc này, cô chắc chắn không biết cô quyến rũ đến mức nào, dù chỉ là một cái ôm cũng khiến anh bùng lên khao khát muốn đè lên người cô.
Đêm qua anh hai lần chiếm lấy cô, giờ ngọn lửa vẫn luôn ấp ủ trong người chỉ chực chờ bùng lên, cơ thể của anh đang hò hét muốn nhào tới tiếp tục muốn cô.
Nếu không phải anh có sức kiềm chế cao, vì thương yêu mà tối qua tha cho cô, thì giờ cô làm gì còn sức giày vò anh thế này.
Giang Nhung cựa quậy trong lòng anh, nhỏ giọng nói, “Ông Trần ơi, sau này sáng nào anh cũng phải ôm bà Trần như thế này đó.”
Ngọn lửa trong người Trần Việt vốn còn chưa dập tắt được, giờ mới sáng sớm lại bị Giang Nhung không biết vô tình hay cố ý trêu chọc, nỗi khao khát trong Trần Việt lại reo hò nổi dậy.
Cô đã nghỉ ngơi cả một buổi tối, trông tinh thần có vẻ rất tốt, chắc hẳn có thể làm thêm một lần nữa…
Trần Việt thuận thế đè xuống cắn lấy vành tai cô, giọng nói anh vô cùng dịu dàng, “Bà Trần à, sau này sáng nào cũng phải để ông Trần yêu em thế này đấy.”
Giang Nhung thẹn thùng không biết nói gì, nhưng vừa nghĩ tới mỗi sáng anh lại yêu cô như thế, tâm trạng cô lại trở nên hưng phấn.
Sau đó, đến khi bà Trần có thể thoát khỏi ông Trần đã là chuyện của hai tiếng sau.
Ngồi trên bàn ăn, Giang Nhung nhìn vẻ mặt sung sướng của Trần Việt mà không khỏi mắng thầm, “Đúng là sói đội lốt người!”
Trước đêm qua, cô vẫn cảm thấy anh là một quân tử đứng đắn, cô dâng tận miệng mà anh vẫn điềm nhiên như không, còn đuổi cô đi.
Nhưng sau đêm qua, nhất là buổi sáng hôm nay, hình tượng của người đàn ông này trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhung lại nóng phừng phừng, ngay cả nhìn Trần Việt cũng không dám, chẳng lẽ Trần Việt trước đây là kẻ kinh nghiệm đầy mình hay sao mà kiểu nào cũng nghĩ ra được, còn bắt cô phải cầu xin anh.
Đúng là đáng ghét!
Vừa nghĩ như thế, khóe miệng bỗng cảm nhận được một cái chạm dịu dàng, Giang Nhung lập tức giật mình tránh sang một bên.
“Miệng dính sữa kìa.” Anh giơ đầu ngón tay dính sữa của mình lên trước mặt cô, “Anh giúp em lau mà.”
Trắng trắng, dính dính…
Á á á á…
Giang Nhung chỉ muốn đánh cho mình hai bạt tai, cô lại nghĩ đi đâu rồi vậy, sao đầu cô lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ lung tung thế.
Sữa thì là sữa thôi, sao cô lại liên tưởng tới Trần Việt chứ.
Thôi rồi, Giang Nhung vốn không muốn suy nghĩ lung tung nhưng lại không thể khống chế được, cứ như thế này thì hôm nay chắc chắn không ra khỏi cửa nổi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...