Thành phố Lâm Hải của nước A là một thành phố có bốn mùa rõ ràng.
Xuân tới hoa nở cũng giống như mùa đông có tuyết rơi vậy.
Trận tuyết lớn lần này, một đợt đã rơi xuống chừng mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Trần Nhạc Nhung ngồi ở bên cửa sổ, dựa vào ánh đèn nhìn hoa tuyết bay múa ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ tới những chuyện liên quan tới hai cha con Quyền Lập Chí và Quyền Nam Dương.
Lúc anh Liệt nhậm chức tổng thống, Quyền Lập Chí với thân phận cha của anh Liệt và thân phận tổng thống kì trước, lại không xuất hiện để giao quyền lực.
Hôm qua, Quyền Lập Chí lại cử người đi bắt cô, bắt cô rời xa anh Liệt còn nói cho cô anh Liệt chỉ có thể cưới Tưởng Linh Nhi.
Trong nhận thức của Trần Nhạc Nhung, con cái có chọc giận ba mình tức giận đi nữa, sau khi người ba tức giận đều sẽ tha thứ cho con cái, hơn nữa còn sẽ yêu đứa trẻ như thường lệ.
Anh Liệt cho tới bây giờ không có ở trước mặt cô đề cập tới ba anh, có thể tưởng tượng được quan hệ giữa cha con bọn họ nhất định vô cùng tệ hại.
Chỉ là quan hệ tệ hại như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Hai cha con bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu Trần Nhạc Nhung cũng sắp nổ cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào.
Thôi đi, không nghĩ nữa.
Đợi anh Liệt về, cô hỏi anh Liệt vậy.
‘Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Nhanh nghe máy! Nhanh nghe máy!’
Giọng nói hấp dẫn dễ nghe quen thuộc của anh Liệt đột nhiên vang lên, Trần Nhạc Nhung vội vàng cầm điện thoại di động lên nghe điện thoại, âm thanh du dương: "Anh Liệt!"
"Nhung Nhung..." Quyền Nam Dương kêu tên cô, muốn nói lại thôi.
"Anh Liệt, chuyến thăm ở nước ngoài vẫn thuận lợi chứ." Cô có xem tin tức, biết ngày hôm qua lúc anh Liệt đi thăm nước được nhận nghi thức tiếp tiếp đãi cao nhất của cơ quan Chính phủ cấp cao.
Hôm qua anh Liệt còn tham quan bảo quản lịch sử vô cùng nổi tiếng, toàn bộ quá trình đều có người lãnh đạo cấp cao đi cùng.
Có thể tưởng tượng lãnh đạo của những quốc gia khác vẫn là vô cùng chú trọng quan hệ ngoại giao với nước A, cũng vô cùng coi trọng vị Tổng thống mới này của nước A.
“Ừ, rất thuận lợi!” Quyền Nam Dương nói, thanh âm trầm trầm, giống như là có rất nhiều bất mãn, mà bất mãn này lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Anh Liệt, anh sao vậy?” Trần Nhạc Nhung rốt cuộc cũng nghe ra được Quyền Nam Dương không vui lắm, cho dù là cách mấy ngàn cây số, cô cũng cảm nhận được.
"Em có gì muốn nói gì với anh không?" Quyền Nam Dương không đáp hỏi ngược lại.
Chẳng lẽ anh Liệt nghe nói cô được ba anh mời tới nói chuyện?
Anh Liệt có phái người bảo vệ cô, cô nghĩ chắc anh Liệt biết rồi, chuyện anh muốn cô nói chắc là chuyện này.
Trần Nhạc Nhung rất muốn một hơi nói hết với Quyền Nam Dương, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ cha con giữa hai người họ, cô không muốn nói lời nào.
Bất kể Quyền Lập Chí thế nào, nhưng ông ta dù sao cũng là ba của Quyền Nam Dương, cô cũng không thể giúp cha con hai người họ hòa hoãn quan hệ, nhưng cũng không thể để quan hệ hai người họ trở nên xấu hơn được.
“Có a.” Trần Nhạc Nhung nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em muốn nói với anh Liệt, em thật sự rất nhớ anh ấy, hy vọng sáng sớm ngày mai vừa mở mắt anh ấy có thể xuất hiện ở trước mắt em."
Còn không chờ Quyền Nam Dương nói chuyện, cô nói tiếp: "Anh Liệt, em chỉ nghĩ chút mà thôi, anh bận bịu công việc của mình, không cần phải để ý đến em."
Mặc dù trong lòng mong đợi anh Liệt ngày ngày đều có thể ở bên cạnh cô, nhưng lý trí của cô vẫn nói cho cô, muốn anh lấy công việc làm trọng, những thứ khác đều là thứ yếu.
Cuộc sống sau này của hai người họ còn dài, sau này chờ anh về hưu, có nhiều thời gian ở cùng cô, khi đó hai người họ có thể cùng đi làm chuyện muốn làm.
"Ừ, em nghỉ sớm đi." Quyền Nam Dương nói một câu như vậy.
"Anh Liệt, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Trần Nhạc Nhung cứng rắn để cho mình cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại ảm đạm cúp điện thoại.
Anh Liệt sao không nói mấy câu dễ nghe an ủi cô một chút chứ?
Anh khẳng định không biết cô nhớ anh nhiều thế nào.
Trần Nhạc Nhung chỉ biết là mình đang nhớ anh Liệt, nhưng không biết đối diện dưới lầu nhà cô, trên đường có đậu một chiếc Sedan màu đen.
Trong chiếc Sedan màu đen có một người ngồi, đôi mắt anh đang nhìn ánh đèn sáng trưng của ngôi nhà phía trên, nội tâm không lên tiếng nói: "Nhung Nhung, anh Liệt sẽ không để cho em chịu uất ức nữa."
"Ngài Tổng thống, tuyết càng lúc càng nhiều rồi, không đi nữa, buổi tối có thể sẽ phủ kín đường." Tài xế Triệu Mẫn đợi đã lâu, không chờ được dặn dò của ngài Tổng thống, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở.
"Đi viện dưỡng lão Thành Bắc." Quyền Nam Dương trầm giọng ra lệnh.
Nhắc tới, chắc anh hơn một năm không có gặp riêng tư người đó với thân phận cha con.
Vốn dĩ nghĩ rằng nước giếng không phạm nước sông, mọi người đều khác nhau, nhưng không nghĩ tới người kia lại ra tay đối với cô gái của anh.
Nếu người kia muốn ra tay với cô gái của anh ở đây, như vậy anh không thể làm bộ giữa hai người bọn họ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
"Vâng." Tài xế Triệu Mẫn đáp lời đồng thời đã nổ máy xe chạy ra ngoài.
Bởi vì tuyết lớn, lại là ban đêm, rất nhiều con đường bị niêm phong, đường cao tốc đi Thành Bắc không thể đi, như vậy chỉ có thể đi đường cũ.
Xe đi đường cũ sẽ lượn quanh rất nhiều, thời gian đương nhiên nếu so với đi đường cao tốc càng nhiều hơn một chút.
Bọn họ buổi tối chín giờ xuất phát từ Moon Bay, tốn gần hai giờ đồng hồ, buổi tối mười một giờ mới tới viện dưỡng lão Thành Bắc.
Lúc đến khu điều dưỡng cao cấp Thành Bắc, trên đường đã phủ đầy tuyết, xe lại chạy mất hai mươi phút mới tới khu điều dưỡng của Quyền Lập Chí.
Buổi tối mười một giờ, bình thường thời gian này Quyền Lập Chí đã sớm nghỉ ngơi, nhưng hôm nay ông lại không có nghỉ ngơi, giống như biết Quyền Nam Dương muốn tới tìm ông.
Hôm qua người phụ nữ phụ trách tiếp đãi Trần Nhạc Nhung gõ cửa phòng Quyền Lập Chí, không chờ ông trả lời, bà đã đẩy cửa vào: "Tiên sinh, cậu Ba đến rồi."
"Lúc chỉ có hai người chúng ta, bà kêu tên tôi là được rồi, còn cần tôi phải nói bao nhiêu lần?" Nghe thấy người phụ nữ gọi ông như vậy, Quyền Lập Chí bất mãn cau mày một cái.
"Một cái xưng hô mà thôi, tôi biết trong lòng của ông có tôi là được." Người phụ nữ nhìn ông ta cười một tiếng:"Nó tới rồi, muốn gặp không?"
"Mấy năm này bà chịu thiệt thòi rồi." Quyền Lập Chíthan thở một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lại nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, nói: "Tuyết rơi nhiều như vậy, nó vẫn tới, xem ra đứa con trai này thật đúng là một người đa tình."
Người phụ nữ không nói gì, là bởi vì bà hiểu Quyền Lập Chí, biết ông còn có lời muốn nói.
Quả nhiên, bà lại nghe Quyền Lập Chí nói: "Nó với mẹ nó về điểm này thật đúng là giống nhau."
Nụ cười trên môi người phụ nữ trong thoáng chốc nhạt dần, cúi đầu nói: "Cha con các người gặp mặt có lời muốn nói, tôi đi xuống trước."
Bà đi hai bước, lại quay đầu dặn dò: "Thời gian không còn sớm, ông đừng nói chuyện quá muộn, cũng ngàn vạn lần không được tức giận, sức khỏe ông quan trọng."
"Ừ." Quyền Lập Chí gật đầu: "Yên Chi, tôi sớm muộn cũng sẽ cho bà một danh phận."
Thái Yên Chi nhàn nhạt cười một tiếng: "Lập Chí, so với việc có được danh phận nhưng không có được tình yêu của ông, tôi tình nguyện muốn tình yêu của ông, mà không phải là muốn cái danh phận hư vô đó."
Nói xong, bà cười ôn nhu với ông một tiếng, lúc này mới rời bước đi.
Thái Yên Chi vừa đi, Quyền Nam Dương đã tới rồi.
Giống như vậy, Quyền Nam Dương cũng gõ cửa một cái, Quyền Lập Chí vẫn chưa trả lời liền đẩy cửa vào.
Cái không giống là Quyền Lập Chí đối với Thái Yên Chi là vẻ mặt ôn hòa, đối với Quyền Nam Dương chính là gương mặt trầm tĩnh, tức giận nói: "Quyền Nam Dương, cậu ngồi lên chức Tổng thống, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...