"Nhung Nhung, sao anh nỡ để em đau lòng chứ?" Quyền Nam Dương sợ nhất chính là nước mắt của Trần Nhạc Nhung. Anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, để cô mãi mãi vui vẻ, vô ưu vô lo.
"Anh rõ ràng đang khiến em đau lòng. Em đã nói với anh là không được phép bị thương nữa, phải biết yêu quý bản thân mình, anh lại không nghe. Nói cho cùng là anh không để ý đến em, từ trước tới giờ trong lòng anh chưa từng có em." Trần Nhạc Nhung lau nước mắt, cắn chặt môi, xoay người muốn rời đi: "Quyền Nam Dương, sau này chuyện của anh đều không liên quan gì tới em."
"Trần Nhạc Nhung..." Quyền Nam Dương đưa tay nắm chặt cô một lần nữa, nhanh chóng ôm cô vào lòng mình: "Anh là anh Liệt của em, em là Nhung Nhung của anh, chuyện của anh sao lại không liên quan đến em chứ?"
Trần Nhạc Nhung giãy dụa đẩy ra: "Sau này sẽ không như thế nữa. Em không có liên quan gì với anh, anh cũng chẳng liên quan gì tới em. Chúng ta không là gì của nhau cả. Em sẽ trở về Newyork, sẽ không gặp lại anh nữa."
Lời này là Trần Nhạc Nhung đang hờn dỗi anh.
Cô đợi anh đến, cô cho rằng anh sẽ biết được nỗi oan ức trong lòng cô, nhưng anh không hiểu, còn khiến bản thân bị thương, đã vậy còn nói ra những lời nói lạnh lùng làm tổn thương người khác, anh khiến cô đau lòng.
Quyền Nam Dương sầm mặt lại, bên trong đôi mắt đen thẳm dấy lên lửa giận hừng hực: "Trần Nhạc Nhung, em nói có thì có, em nói không có liên quan thì là không sao? Em coi Quyền Nam Dương anh là gì chứ?"
Anh còn hung dữ với cô!
Thậm chí anh còn không biết mình sai chỗ nào, lại còn hung dữ với cô!
Trần Nhạc Nhung cắn chặt môi nói: "Anh đường đường là Tổng thống của nước A, em là một cô gái con nhà dân thường, anh cao em không với tới, sau này chúng ta đường ai nấy đi."
"Đường ai nấy đi?" Quyền Nam Dương nắm chặt tay cô, giọng gần như khản đặc nói: "Trần Nhạc Nhung, anh cho em biết, đời này em đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay anh!"
Có phải anh không thể hiện ra nên cô xem anh là con mèo bệnh rồi không? Cô đang chọc anh, vậy anh sẽ để cho cô biết, anh Liệt của cô tuyệt đối không chỉ mỗi mặt mà cô đã nhìn thấy kia đâu.
Nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của Quyền Nam Dương, trái tim Trần Nhạc Nhung khẽ co thắt lại, đau đến mức trong lòng hoảng hốt, nhất thời cô không tìm được lời nào phản bác.
Thấy mới nghe Quyền Nam Dương nói hai ba câu, Trần Nhạc Nhung đã lung lay, Trần Dận Trạch lập tức cướp lời nói: "Quyền Nam Dương, anh nói nhiều thế thì có ích gì? Nếu anh thật lòng yêu Nhung Nhung, thật lòng muốn ở bên cô ấy, thì không thể để cho cô ấy ở bên anh không có danh phận như thế. Anh nói hôn ước giữa anh và Tưởng Linh Nhi chỉ là mối quan hệ hợp đồng, giữa hai người không có tình yêu, nhưng dân chúng của anh có biết không?"
Quyền Nam Dương: "..."
Chính vì dân chúng không biết sự thật, nên anh muốn giải trừ hôn ước giữa anh và Tưởng Linh Nhi xong thì sẽ công bố mối quan hệ giữa anh với Trần Nhạc Nhung. Nhưng trong mắt người khác thì cô sẽ thành kẻ thứ ba xen vào.
Bởi vậy chuyện giải trừ hôn ước với Tưởng Linh Nhi, sau đó lại công bố thân phận của Trần Nhạc Nhung không thể gấp gáp được. Chắc chắn phải nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, nếu không chỉ cần có một khâu nào không đúng thì sẽ đẩy Trần Nhạc Nhung lên đầu sóng ngọn gió, bị người người chửi rủa.
Đẩy Trần Nhạc Nhung lên đầu sóng ngọn gió là chuyện Quyền Nam Dương không cho phép xảy ra, vì vậy anh đang đợi, đợi thời cơ thích hợp, đợi thời điểm thích hợp.
Chỉ cần thời cơ chín muồi, anh sẽ khiến Trần Nhạc Nhung yên tâm làm cô dâu của anh, cùng lúc nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Quyền Nam Dương không nói gì, Trần Dận Trạch tự nhiên cho rằng anh chột dạ, anh ta lại nói: "Quyền Nam Dương, dân chúng của anh không biết mối quan hệ của anh và Tưởng Linh Nhi. Một khi anh công khai tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Tưởng Linh Nhi, lúc đó những người kia sẽ nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ra sao? Tôi tin rằng không cần tôi nói ra chắc hẳn anh cũng rõ."
Anh ta nói tiếp: "Quyền Nam Dương, nếu anh thật sự yêu Nhung Nhung, vậy thì xin anh hãy suy nghĩ cho cô ấy, đừng để cô ấy oan ức, hãy để cô ấy tiếp tục làm một cô gái vui vẻ, mà không phải là trói chặt cô ấy bên cạnh sống những ngày tháng lo lắng đề phòng."
Nghe Trần Dân Trạch nói xong, Quyền Nam Dương khẽ cong khóe môi nói: "Chuyện giữa hai chúng tôi, tôi sẽ cố gắng xử lý, không phiền anh Trần nhọc lòng."
Trần Dận Trạch cười hờ hững: "Trần Nhạc Nhung là người của nhà họ Trần, ba mẹ giao em ấy cho tôi chăm sóc, đương nhiên tôi phải lo lắng cho em ấy rồi."
"Nếu anh thật sự xem mình là anh trai của cô ấy thì tôi cũng sẽ rất hoan nghênh anh lo lắng chuyện của cô ấy, nhưng mà bây giờ cô ấy có tôi là đủ rồi." Quyền Nam Dương nói xong, không để ý đến sự vùng vằng của Trần Nhạc Nhung, anh vác cô lên vai, xoay người rời đi.
Anh mới vừa đi hai bước, đã thấy phía sau có tiếng xé gió của nắm đấm áp sát, Quyền Nam Dương không cần quay đầu lại cũng biết Trần Dận Trạch sẽ không dễ dàng để anh rời đi như vậy. Anh tránh được, sau đó quay đầu lại nói: "Trần Dận Trạch, anh không phải là đối thủ của tôi."
Lúc nãy anh trúng hai quyền đó là vì anh chủ động nhường. Anh xấu xa muốn để Trần Nhạc Nhung lo lắng cho mình, như vậy cô sẽ ngoan ngoãn ngả vào lòng anh.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy cô lo lắng, anh lại đau lòng, vì vậy anh sẽ không để cho người khác làm tổn thương mình nữa, cũng sẽ không để cho Trần Dận Trạch đụng đến một sợi tóc..
Trần Dận Trạch cũng đang thăm dò thực lực thật sự của Quyền Nam Dương, anh ta lại đánh tới.
Sau khi thăm dò vài lần, Trần Dận Trạch biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Quyền Nam Dương, bởi vì Quyền Nam Dương đang vác Trần Nhạc Nhung mà anh ta cũng không chiếm được một chút lợi thế nào.
Đã rõ kết quả sau khi thăm dò,, Trần Dận Trạch không sử dụng vũ lực nữa, lại chuyển sang dùng lời nói: "Nhung Nhung, em thực sự muốn đi với anh ta sao?"
Trần Nhạc Nhung lắc đầu giãy dụa: "Quyền Nam Dương, anh mau thả em xuống."
Nói lời này, Trần Nhạc Nhung không ngờ rằng Quyền Nam Dương sẽ thật sự thả cô xuống, Trần Dận Trạch càng không ôm hi vọng đó, nhưng Quyền Nam Dương lại gần như nằm ngoài dự đoán của bọn họ, anh đặt Trần Nhạc Nhung vững vàng đứng xuống đất.
Trần Nhạc Nhung vừa đứng vững, Quyền Nam Dương đã giữ chặt gáy cô, kéo mạnh cô về phía mình sau đó cúi đầu bá bạo điên cuồng hôn cô.
"A..." Trần Nhạc Nhung trợn mắt lên nhìn anh, nhìn gương mặt tuấn tú phóng to của anh, nhìn hàng mi thật dài của anh, nhìn anh đang chăm chú lại bá đạo hôn cô.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ thật sự không quan tâm đến anh nữa. Chỉ là cô không biết nên làm cách nào thu hút lại sự chú ý của anh, bởi vì kinh nghiệm yêu đương của cô bằng không, cho nên cô chỉ nghĩ ra được cách ấu trĩ này mà thôi.
Quyền Nam Dương chẳng màng xung quanh mà hôn cô, cô coi như xung quanh không người mà hôn đáp lại anh, thật lâu sau anh mới nói bằng giọng khàn khàn: "Trần Nhạc Nhung, sau này nếu tức giận mà em lại nói chia tay nữa, anh sẽ xử lý em."
Trần Nhạc Nhung: "..."
Quyền Nam Dương sờ môi cô, dịu dàng nói: "Em đã biết sai chưa?"
Trần Nhạc Nhung lắc đầu.
Quyền Nam Dương nhíu mày: "Em thực sự không biết sai ở đâu à?"
Trần Nhạc Nhung vẫn cứ lắc đầu: "Em không sai. Em chỉ muốn biết rốt cuộc anh thích em là thích kiểu nào? Là thích cô bé ba tuổi năm đó hay là thích em của hiện tại?"
Nói cho cùng, đây mới là vấn đề mấu chốt mà Trần Nhạc Nhung vẫn luôn lăn tăn.
Cô bé ba tuổi năm đó là cô, cô của bây giờ cũng là cô, cho dù Quyền Nam Dương thích cô thời điểmnào, thì người đó cũng vẫn chính là cô, nhưng ý nghĩa của sự yêu thích kia lại không giống nhau, cô chắn chắn phải làm cho rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...