Lấy Chồng Bạc Tỷ

"Ừ." Thấy dáng vẻ đau lòng của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không nhịn được lại giơ tay ra xoa đầu cô: “Anh Liệt hứa với em, về sau sẽ cố gắng không để cho mình bị thương."

Nhận chút vết thương ngoài da cũng không là gì đối với một người đàn ông như anh, trước đây anh còn bị thương nghiêm trọng hơn mà vẫn cố gắng qua được, cho nên cho tới nay, anh thật sự không thấy cái mạng này của mình có bao nhiêu quý giá.

Nhưng bây giờ đối với anh lại khác, cô nhóc Trần Nhạc Nhung này sẽ lo lắng cho anh, như vậy anh sẽ không làm chuyện gì khiến cho cô lo lắng nữa.

Ở trong ấn tượng của Quyền Nam Dương, ba mẹ anh cưới nhau là cuộc hôn nhân chính trị, giữa bọn họ không có bao nhiêu tình cảm nam nữ, có cũng chỉ là lợi ích chính trị.

Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy qua dáng vẻ ba mẹ ân ái, cho nên vẫn tin tưởng trên thế giới này con người gặp gỡ nhau đều vì lợi ích, ở trong thế giới của anh cũng không có khái niệm gì về tình yêu.

Mãi đến khi anh đi đến nhà họ Trần, thấy Trần Việt hết lòng hết dạ nuông chiều một người phụ nữ, anh mới biết được hóa ra trên thế giới này còn có tình yêu giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn.

Nuông chiều một người phụ nữ và được một người phụ nữ yêu thương lo lắng đều là một chuyện đặc biệt may mắn, chắc hẳn là phúc mà tu mấy đời mới có được.

Mà anh có thể có được ưu ái của cô nhóc Trần Nhạc Nhung này, anh nghĩ nhất định là đời trước anh đã cứu vớt hệ Ngân Hà, đời này mới có vinh dự này.

"Cái gì gọi là cố gắng chứ?" Trần Nhạc Nhung rất bất mãn về câu trả lời của Quyền Nam Dương, cô bĩu môi: “Anh Liệt, có phải anh cảm thấy em đang cố tình gây sự không?"


"Sao có thể?" Anh đương nhiên biết cô đang quan tâm anh.

"Vậy vì sao anh không nói chuyện đàng hoàng với em?" Trần Nhạc Nhung thể hiện ra dáng vẻ rất uất ức, giống như chỉ cần Quyền Nam Dương không nói ra câu trả lời cô thích, cô lại khóc cho anh xem.

"Vậy anh hứa với em, về sau tuyệt đối sẽ không để cho mình bị thương nữa." Quyền Nam Dương bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với cô nhóc này.

Nghe được câu trả lời này, Trần Nhạc Nhung hài lòng mỉm cười: "Anh Liệt, anh đã hứa với em thì phải nhớ kỹ, không được phép nuốt lời, bằng không em sẽ rất tức giận đấy."

Nói cho cùng, Trần Nhạc Nhung chỉ lo lắng anh Liệt của cô ngốc đến mức để cho người khác đánh thôi.

Anh là ngài tổng thống, người lãnh đạo cao nhất của một quốc gia, còn là anh Liệt cô yêu mến nhất, cô không nỡ đánh anh lấy một cái, dựa vào đâu để cho người khác đánh vô nghĩa chứ.

Long Duy là anh em tốt của anh, không sai, lẽ nào anh em tốt thì có thể không hỏi rõ đúng sai đã đánh loạn người sao?

Dù sao trong lòng Trần Nhạc Nhung đã nhớ kỹ khoản nợ này, về sau cô chắc chắn sẽ tìm cơ hội thay anh Liệt báo lại mối thù lần này.

Tuyệt đối đừng nói cô lòng dạ hẹp hòi, cô vốn chính là một cô gái nhỏ mà.


Người xưa đã sớm nói, duy nhất chỉ có con gái và tiểu nhân là khó nuôi!

...

Quyền Nam Dương không ở lại lâu, bởi vì còn có rất nhiều chuyện lớn của đất nước đang chờ anh tự mình xử lý, anh quay trở về Bắc Cung trước.

Trước khi rời đi, Quyền Nam Dương dặn dò Trần Nhạc Nhung một lúc, bảo cô quay về phòng người nhà của bệnh nhân để nghỉ ngơi một lát, cô chăm sóc Tưởng Linh Nhi đồng thời tuyệt đối không thể để cho bản thân mình bị mệt mỏi được.

Trần Nhạc Nhung gật đầu đồng ý, mỉm cười tiễn Quyền Nam Dương đi, thật ra trong lòng khó chịu.

Cô rất muốn anh Liệt luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô biết căn bản không thể làm vậy được, cho nên cô chỉ có thể đáng thương đỏ mắt nhìn theo bóng anh rời đi.

Anh Liệt vừa đi, nửa hồn Trần Nhạc Nhung cũng đi theo, làm gì cũng không có sức, nằm trong phòng nghỉ ngơi cũng ngủ không được, mãi đến khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Thiến Thiến đã lâu không liên hệ.

"Thiến Thiến..." Trần Nhạc Nhung yếu ớt nói.

"Nhạc Nhung, có phải cậu đang ở trong bệnh viện không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Thiến Thiến.


Lâm Thiến Thiến nghe nói Tưởng Linh Nhi bị thương nên cố ý chạy tới bệnh viện thăm, nhưng bởi vì không có giấy thông hành đặc biệt nên cô ấy bị vệ sĩ ngăn cản ở dưới tầng, cô ấy không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại tìm Trần Nhạc Nhung cầu cứu.

Thấy bạn học kiêm bạn tốt đã lâu không gặp, Lâm Thiến Thiến thân thiết kéo tay Trần Nhạc Nhung: "Nhạc Nhung, trong thời gian này cậu đang bận rộn việc gì thế? Sao chẳng tới tìm tớ chơi gì cả?"

"Tớ còn có thể bận chuyện gì chứ?" Trần Nhạc Nhung ủ rũ cúi đầu, ngoại trừ bận chuyện liên quan tới anh Liệt, cô thật sự không biết mình còn có thể bận chuyện gì nữa?

Bây giờ Trần Nhạc Nhung kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc chị Linh Nhi, nguyên nhân chủ yếu vẫn bởi vì có liên quan đến anh Liệt.

Lúc này Tưởng Linh Nhi vẫn mang danh hiệu là vợ chưa cưới của ngài tổng thống, từng hành động cử chỉ của Tưởng Linh Nhi đều sẽ bị dân chúng chú ý mật thiết, cho nên Trần Nhạc Nhung không thể để cho cô ấy lại xảy ra chuyện gì nữa.

"Ồ..." Lâm Thiến Thiến ồ một tiếng, ngốc nghếch gãi đầu: “Tớ tới thăm chị Linh Nhi nhưng chị ấy lại ngủ mất rồi, tớ không tiện làm phiền chị ấy nữa."

"Cậu ngồi ở đây một lúc, chờ chị Linh Nhi tỉnh lại, chúng ta nói chuyện với chị ấy." Bởi vì là bạn tốt quen biết nhiều năm, Trần Nhạc Nhung không khách sáo với Lâm Thiến Thiến như những người khác, bản thân nằm nghiêng ở trong sofa, bảo Lâm Thiến Thiến tự lo cho mình.

Lâm Thiến Thiến nhìn Trần Nhạc Nhung, chờ một lúc lâu lại nói: "Nhạc Nhung, một người bạn rất tốt của tớ mới mở một câu lạc bộ chủ đề. Cậu có thời gian rảnh rỗi đi với tớ tới đó ủng hộ một chút không?"

"Được." Trần Nhạc Nhung liền nhận lời nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Mấy ngày nay thì sợ là không được rồi. Phải đợi vết thương của chị Linh Nhi đỡ hơn, tớ mới có thời gian được."

"Nhạc Nhung, cậu và chị Linh Nhi mới quen biết bao lâu, sao lại tốt với chị ấy như vậy chứ?" Lâm Thiến Thiến hỏi câu này có chút chua chát.


Nhớ năm đó, cô ấy phải mất thời gian rất lâu mới được Trần Nhạc Nhung tuyệt đối tin tưởng. Chị Linh Nhi và Trần Nhạc Nhung chỉ gặp mặt hai lần, sao quan hệ giữa bọn họ lại có thể tốt như vậy được?

Cô ấy cảm thấy đầu óc mình không đủ linh hoạt, không nghĩ ra được thì hỏi thẳng ra miệng.

"Bởi vì chị Linh Nhi rất tốt." Đây là câu trả lời mà Trần Nhạc Nhung nói ra.

Trần Nhạc Nhung không thể trả lời bởi vì chị Linh Nhi là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh Liệt, cô muốn cướp anh Liệt, tất nhiên phải tốt với chị Linh Nhi hơn một chút.

Trước khi anh Liệt thoải mái thừa nhận thân phận của cô, cô hy vọng chị Linh Nhi có thể tìm lại người yêu ngày trước, hy vọng chị ấy và người chị ấy yêu có thể sống tốt.

Lâm Thiến Thiến lẩm bẩm nói: "Tớ thật mong mình trở nên xuất sắc giống như cậu vậy."

"Nhóc con, cậu lại đang nghĩ gì thế?" Trần Nhạc Nhung trừng mắt với Lâm Thiến Thiến: “Cậu còn muốn tớ nói với cậu bao nhiêu lần thì cậu mới có khả năng nhớ kỹ hả? Mỗi người chúng ta đều là có một không hai, là không thể thay thế. Tớ có cái tốt của tớ, cậu cũng có điểm phát sáng của cậu, biết không? Không cho phép cậu lại coi thường mình nữa."

"Hì hì, tớ biết rồi." Lâm Thiến Thiến cười ngây ngô: “Nhạc Nhung, trong những người bạn của tớ, cậu vẫn là người tốt với tớ nhất. Cho dù tớ đứng ở bên cạnh cậu giống như một kẻ xấu xí, nhưng tớ vẫn rất vui vẻ."

"Lâm Thiến Thiến!" Trần Nhạc Nhung tức giận, tức giận đến mức chọc chọc vào đầu của Lâm Thiến Thiến: “Lời tớ vừa mới nói với cậu, cậu lại quên nhanh như vậy à?"

"Hì hì... Tớ nhớ rồi! Nhạc Nhung, cậu đừng nóng giận!" Lâm Thiến Thiến lại giơ tay ra gãi đầu, lộ ra chiêu bài nụ cười ngốc nghếch của cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui