Long Duy luôn biết, người phụ nữ Tưởng Linh Nhi đó có ảnh hưởng rất lớn với anh. Một cái nhăn mày của cô cũng khiến anh căng thẳng.
Bởi vì biết người phụ nữ này có ảnh hưởng rất lớn tới anh, nên anh luôn cố gắng khắc chế bản thân cách xa cô một chút, tự nói với mình rằng không được bị cô ảnh hưởng, không được bị cô lừa gạt.
Nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào, chỉ cần không nhìn thấy cô thì trong lòng anh lại như thấy thiếu vắng cái gì đó. Hôm nay anh cảm nhận được rõ điều đó.
“Cậu chủ, tôi lập tức sai người đi tìm.” Long Thiên quay người đi chạy rất nhanh, bởi vì chạy quá nhanh, lúc quay người suýt nữa bị ngã.
Ánh mắt Long Duy lạnh lùng quét xuống đất một vòng, quay người đi lên phòng làm việctầng ba.
Khi anh vừa mở cửa phòng liền lập tức phát hiện, sau khi anh đi có người vào phòng làm việc của anh, ánh mắt anh lập tức quét lên bàn làm việc.
Khung ảnh và nhẫn đều không thấy nữa.
Bức ảnh đó là thứ mà anh trân trọng nhất, một năm này anh cũng từng nghĩ hủy đi, nhưng lại không nỡ.
Anh luôn tự nói với mình, nhìn thấy gương mặt này để nhắc nhở anh báo thù, cho nên không được hủy đi.
Nhưng trong lòng anh rõ hơn ai hết, anh giữ lại tấm ảnh này không phải là vì muốn nhắc nhở bản thân báo thù, mà là do anh không nỡ hủy đi.
Chiếc nhẫn chính là vật đính hôn của anh và người phụ nữ đó, vài hôm trước anh thấy cô không xứng với chiếc nhẫn mà anh tặng cô, anh liền lấy lại chiếc nhẫn, sau đó bọn họ không còn gặp nhau nữa.
Bức ảnh và nhẫn đều không thấy nữa, Long Duy chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị ai khứa vào từng khúc từng khúc.
Những thứ này đều là những thứ tượng trưng cho tình yêu bọn họ năm đó, anh không thể tha cho bất kì kẻ nào dám cướp những thứ đó đi từ tay anh.
Long Duy lập tức mở máy tính, mở theo dõi ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Linh Nhi rón rén ra khỏi phòng.
Thoáng chốc, cô đã đến tầng ba, vào phòng làm việc của anh.
Cô đã phát hiện ra ảnh và nhẫn, cô như phát điên gào tên anh...Cô là đang tư trách sao? Hay là sợ cái gì?
Nhìn thấy người mà cô từng phản bội và hãm hại vẫn còn sống, chắc là cô sợ, không thì làm sao?
Cuối cùng, Long Duy nhìn thấy cô đi ra từ cửa sau, từ sau sân sau nhảy ra, rời khỏi cạ bẫy mà anh chuẩn bị cho cô.
Quả nhiên là một người phụ nữ giảo hoạt.
Những ngày này, anh cho rằng cô suốt ngày ở trong phòng sẽ không thể làm được gì, ngàn vạn lần không ngờ tới cô đã sớm tìm ra con đường chạy thoát rồi.
Lúc này trong đầu Long Duy lóe lên một suy nghĩ, cô ngày ngày ở phòng, là anh tận mắt nhìn thấy, sao cô lại có cơ hội tìm ra con thường chạy thoát cơ chứ.
Nhưng trong lúc vừa khủng hoảng vừa vẫn phẫn nộ, ý nghĩ đó đến quá nhanh, và cũng mất đi cũng quá nhanh, khiến cho sự phẫn nộ trong anh biến mất.
Anh chỉ biết, chân trước anh vừa đi, người phụ nữ độc ác Tưởng Linh Nhi đó chân sau đã chạy mất...Đợi anh đem người phụ nữ này bắt lại, anh nhất định sẽ chặt đứt hai chân cô để xem cô có còn chạy được nữa không.
Nói là muốn chặt đứt hai chân cô, nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến địa hình sau núi vô cùng nguy hiểm, hơn nữa sương mù dày đặc nhìn không rõ phương hướng, người phụ nữ đó lại yếu như vậy, sao cô có thể chạy ra ngoài được cơ chứ
Trong đầu nghĩ đến điều này, Long Duy đã lao ra ngoài, từ sân sau chạy dọc theo vết tích mà Tưởng Linh Nhi chạy trốn.
Chân anh dài, lại uyển chuyển, không bao lâu sau được đã đến được vị trí mà Tưởng Linh Nhi xảy ra chuyện.
Khi anh nhìn thấy trên cây có vết máu, từng dây thần kinh trên người anh căng ra, một nỗi sợ hãi khủng hoảng bao trùm lấy anh.
“Tưởng Linh Nhi, người phụ nữ đáng chết này, nếu cô dám chết ở đây, tôi sẽ không để yên cho cô.” Anh hét lên.
“Cậu chủ, tôi đã phái người đi lục soát hết trong núi rồi. Cho dù Tưởng tiểu thư sống hay chết, chúng ta cũng sẽ nhất định đem được cô ấy về.” Long Thiên báo cáo tình hình.
Long Duy cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Long Thiên: “Cái gì gọi là dù sống dù chết? Cô ta nhất định phải sống!”
Không được sự cho phép của anh, người phụ nữ đó nếu dám chết, anh sẽ đuổi theo cô tới tận địa ngục, anh phải bắt cô đem về.
Là cô hại Nhà họ Long nhà anh diệt vong, cô nợ anh mười mấy mạng người, cô muốn được giải thoát nhẹ nhàng như vậy, không có cửa đâu.
Khi mở miệng nói, Long Duy nắm tay thành nắm đấm, dường như sắp gằn nát nắm đấm của mình.
“Vâng vâng vâng...Tôi đã sai mọi người lục soát cẩn thận, nhất định sẽ tìm được Tưởng tiểu thư vẫn còn nguyên vẹn về.” Long Thiên nhanh chóng trả lời, anh nhanh chóng muốn rời đi nhưng lại sợ không có ai bên cạnh cậu chủ, sợ cậu chủ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người phụ nữ thâm độc Tưởng Linh Nhi đó quả thực là hồng nhan họa thủy.
Một năm trước Nhà họ Long vì cô mà tan cửa nát nhà, cậu chủ vì cô mà phải đổi cả gương mặt, cả năm không thể ra ngoài gặp người khác.
Đây đều là những gì mà người phụ nữ độc ác này tạo nên, nhưng mà cậu chủ của bọn lại vẫn không nỡ tổn thương đến một sợi tóc của cô ta.
Long Thiên luôn không hiểu nổi người phụ nữ Tưởng Linh Nhi này rốt cuộc có điểm gì tốt mà lại khiến cho cậu chủ nhà anh đối với cô như vậy?
Trong lúc mà Long Thiên đang thất thần, khi ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy cậu chủ nhà anh đâu.
“Cậu chủ....” Không có ai trả lời, Long Thiên lo lắng, bởi vì anh biết, nếu Tưởng Linh Nhi chết thì cậu chủ nhà anh cũng sẽ như cái xác không hồn.
Không có thời gian nghĩ nhiều, anh nhất định phải tìm thấy cậu chủ, nếu cậu chủ xảy ra chuyện anh sẽ liều mạng ngăn cản.
Bởi vì sương dày đặc, tầm nhìn không rõ, Long Thiên chỉ có thể dựa vào tiếng động của cây để nhận biết xem Long Duy đi về hướng nào.
“Cậu chủ...” Long Duy lại gọi một tiếng nhưng vẫn không nghe thấy hồi âm.
Anh hoảng loạn chạy quanh núi, sau một hồi thì mất đi phương hướng, đến đường về cũng không còn rõ nữa làm sao có thể tìm được cậu chủ đây.
Lúc này, Long Duy một chút cũng không dám bỏ lỡ, trong lòng anh biết rõ, tốc độ của anh liên quan trực tiếp đến sự sống chết của Tưởng Linh Nhi.
Anh không muốn cô chết, cho nên phải dốc hết sức dựa và dấu tích cô lưu lại tìm ra cô.
Đi được một lúc, cũng không biết được bản thân đã cách biệt thự bao xa, Long Duy đột nhiên phát hiện ra một chiếc dép.
Chỉ cần nhìn qua là anh có thể nhận ra ngay đây là dép của Tưởng Linh Nhi.
Tất cả đồ đạc của Tưởng Linh Nhi dùng trên núi đều là anh sai người chuẩn bị, hơn nữa còn phải qua tay anh rồi mới đến tay cô, sao anh có thể không nhận ra cơ chứ.
“Tưởng Linh Nhi, cô con mẹ nó trả lời tôi một câu!” Anh hét rống lên.
Anh hét lên, có thể nghe ra giọng điệu của anh đang run rẩy, anh đang sợ.
Nhặt chiếc dép lên, Long Duy tiếp tục lao đi.
Không qua bao lâu, anh lại nhìn thấy chiếc dép nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...