“Ha....Chiến Niệm Bắc, chân trước tôi vừa bước vào nhà, anh liền đuổi con trai tôi ra ngoài. Anh dù sao cũng là đàn ông, anh dám làm còn không dám nhận sao?” Trần Tiểu Bích tức giận dơ chân muốn đá Chiến Niệm Bắc, nhưng chân còn chưa đá được anh, anh ngược lại vươn tay ôm cô vào lòng.
Anh ôm cô, vuốt vuốt tóc cô: “Hai mẹ con em trở về thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng giày vò thêm nữa.”
“Giày vò? Anh không đuổi mẹ con tôi khỏi nhà, bọn tôi sẽ giày vò gần hai mươi tiếng đồng hồ sao?” Trần Tiểu Bích càng nói càng tức giận.
“Anh đuổi em khỏi nhà? Không phải em mua vé bay đi, anh cho người cản em đều không cản được.” Chiến Niệm Bắc tỏ vẻ vô tội.
“Chiến Niệm Bắc, lúc con trai bắt nạt tôi, nếu anh giúp tôi, tôi sẽ tức giận rời khỏi nhà sao?” Dù sao cho dù thế nào, Trần Tiểu Bích đều không cảm thấy bản thân sai.
Chiến Niệm Bắc: “......”
Người phụ này thật là càng ngày càng không nói lí.
Có điều trách ai chứ?
Còn không phải anh những năm này nuông chiều cô tình tính khí lớn như vậy, thế nên nhân anh tạo ra, quả này cũng chỉ có anh nhận.
Trần Tiểu Bích người phụ nữ này cũng là miệng cứng tâm mềm, thuận theo cô ấy, cô ấy chuyện gì cũng sẽ không có, Chiến Niệm Bắc biết rất rõ.
Anh vỗ vỗ lưng cô, giúp cô nhuận khí: “Được rồi, mẹ hổ nhỏ, chuyện này đến đây thôi, sau này mọi người đều nhường em.”
“Cái gì? Anh gọi em là gì? Chiến Niệm Bắc, anh nói lại cho rõ ràng.” Anh có phải trong lòng cho rằng cô là con hổ cái hung dữ, cảm thấy cô rất dữ dằn, cảm thấy cô không có chút nữ tính phải không?
Chiến Niệm Bắc quay đầu nhìn tên nhóc trong nhà: “Con trai, đi rót cho cho mẹ con chén trà lạnh, để mẹ con hạ hỏa.”
Tên nhóc dường như biết ba cần gì, sớm đã chuẩn bị trà lạnh, đưa trà lạnh một mặt nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ uống chén trà lạnh hạ hỏa, có lời gì chúng ta người một nhà ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Có chuyện gì nghĩ không thông, cứ phải chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể chứ?”
“Ai nói mẹ chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể chứ? Mẹ căn bản còn không nhắc đến chuyện ba con hai người khiến mẹ tức giận.....” Nói đến đây, Trần Tiểu Bích đột nhiên ý thức đến gì đó, trợn to mắt nhìn bố con hai người họ: “Hay cho Chiến Niệm Bắc anh, hay cho Chiến Lý Mặc con. Bố con hai người lông cánh cứng rồi, dám hợp tác bắt nạt tôi.”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận!” Chiến Lý Mặc leo vào trong lòng Trần Tiểu Bích ngồi: “Mẹ, con đảm bảo sau này sẽ không tranh uống sữa với mẹ nữa, ba sau này cũng sẽ không giúp con, mẹ đừng giận con và ba.”
“Con trai ngoan! Vẫn là con thương mẹ nhất!” Trần Tiểu Bích xoa đầu cậu nhóc, bất mãn nhìn Chiến Niệm Bắc: “Lão Chiến, nhìn con trai anh mà học tập nhiều vào. Phải hiểu phụ nữ là để yêu thương, chứ không phải để anh bắt nạt.”
“Trần Tiểu Bích, em có phải nợ.....” Cô lúc nào cũng gọi anh ông già, Chiến Niệm Bắc vô cùng không thoải mái, câu chửi tuôn ra, lại bởi vì có mặt con trai, cứng ngắc đem nửa câu chửi phía sau nuốt về.
Chiến Lý Mặc vô cùng hiểu chuyện, vội vàng nhảy khỏi lòng mẹ: “Mẹ, ba, con buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây. Ngủ ngon!”
Lúc cậu nhóc rời đi, còn vô cùng quan tâm đóng cửa cận thẩn cho ba mẹ, để hai người họ thuận tiện nói chuyện.
Cửa vừa đóng lại, Chiến Niệm Bắc ôm trầm lấy Trần Tiểu Bích: “Trần Tiểu Bích, em ba mươi mấy tuổi đầu rồi, con em mới có bảy tuổi, em còn không hiểu chuyện bằng thằng bé, em nói em có xấu hổ không?
“Con trai quan tâm em, lẽ nào không được sao?” Trần Tiểu Bích đắc ý nói: “Ai bảo em là người phụ nữ duy nhất trong nhà chúng ta, đương nhiên các người phải nhường em rồi.”
Chiến Niệm Bắc: “Em chính là không thay đổi được cái bản tính chó ăn cứt này.”
“Chiến Niệm Bắc, cái lão già nhà anh, có kiểu hình dung về vợ mình như thế sao?” Trần Tiểu Bích cắn môi, cái lão già này chính là chọc tức người khác.
“Già? Tối nay anh để em xem anh là gươm quý chưa cùn.” Chiến Niệm Bắc lật một tay đem Trần Tiểu Bích ép dưới thân.
Trần Tiểu Bích còn muốn nói gì đó, nụ hôn nóng bỏng của Chiến Niệm Bắc đã tới tấp đến, cô không cam cứ như thế bị một lão già như anh bắt nạt, vùng vẫy muốn chiếm chủ quyền, nhưng sức lực Chiếm Niệm Bắc quá lớn, tay của anh tóm lấy cô như kìm sắt, khiến cô không thể động đậy.
“Chiến Niệm Bắc.....”
“Chiến Niệm Bắc, ưm ưm.....”
Chiến Niệm Bắc dùng hành động thực tế nói cho Trần Tiểu Bích, anh không những không già, mà tinh lực còn rất sung mãn, dày vò cô đến mức cô không chống đỡ được.
Đợi Chiến Niệm Bắc buông Trần Tiểu Bích ra, trong lòng Trần Tiểu Bích chỉ có một suy nghĩ, Chiến Niệm Bắc con hồ ly già càng ngày càng khỏe này.
Cô lại bị anh bắt nạt rồi!!!
.............
Một ngày, hai ngày, ba ngày....năm ngày....
Hôm này là ngày thứ năm anh Liệt rời đi, mới có năm ngày thôi, Trần Nhạc Nhiên đã cảm thấy cả thế giới này đều không đúng rồi, nhìn ai cũng không thuận mắt.
“Anh Liệt....” Cô nằm trên chiếc giường nhỏ chật chội, lặng lẽ gọi tên của anh Liệt: “Nhung bảo bối của anh rất nhớ anh, anh rốt cuộc có biết không?”
Giống như đáp lại tiếng gọi trong lòng cô, giọng nói dễ nghe của anh Liệt đột nhiên vang lên --- Nhung Nhung, đang làm gì đó? Anh Liệt gọi điện thoại đến nè! Mau nghe điện thoại! Mau nghe điện thoại!
Nghe thấy giọng nói của anh Liệt, Trần Nhạc Nhung giống như lên giây cót tinh thần, lật một cái liền ngồi dậy, nhận nghe: “Anh Liệt, anh về rồi sao?”
“Nhung Nhung.....” Quyền Nam Dương gọi tên cô, rất lâu vẫn không mở miệng nói cái khác.
Trần Nhạc Nhung đoán, anh Liệt nhất định bởi vì có công việc chậm trễ hành trình, không thể đúng giờ trở về, lo lắng cô sẽ thất vọng, thế nên mới ngại mở miệng nói.
Cô lập tức nói: “Anh Liệt, em mấy ngày này có vài việc bận, bận đến mức không có thời gian nghĩ đến anh, anh sẽ không trách em chứ.”
“Cô nhóc ngốc!” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng lên tiếng: “Em có quyền có thể tùy hứng, vì sao phải để bản thân chịu thiệt thòi?”
Trần Nhạc Nhung cười, nói: “Vì sao chịu thiệt thòi? Bởi vì em thích anh Liệt, vậy thì em ủng hộ công việc của anh Liệt. Anh Liệt bởi vì công việc làm chậm trễ hành trình không thể đúng giờ trở về, vậy thì em ngoan ngoãn đợi anh là được rồi a.”
Trần Nhạc Nhung hiểu chuyện lại phóng khoáng nói, khiến Quyền Nam Dương kinh ngạc cảm khái rất lâu không cách nào mở miệng.
Hồi lâu sau, Trần Nhạc Nhung lại nói: “Anh Liệt, anh là Tổng thống nước A, trên vai anh gánh vác không phải là vận mệnh của mình anh, mà là sự phát triển hưng thịnh của cả đất nước này. Mà em bằng lòng ở cạnh anh, để đất nước của anh càng thêm phát triển phồn vinh.”
Quyền Nam Dương hít sâu một hơi lạnh, giống như hỏi chính mình, lại giống như hỏi cô: “Nhung Nhung, em sao có thể hiểu chuyện như vậy.”
Cô nên là một cô nhóc tùy hứng, nên quen có người bên cạnh tùy ý sai bảo, nên quen việc cơm bưng nước rót......Vậy mà cô lại vì anh, ở trong khu thảm hỏa Chi Kiến với điều kiện vô cùng khó khăn này sắp một tháng rồi.
Cô hết lần này đến lần khác thể hiện một mặt trước đây chưa từng thể hiện, hết lần này đến lần khác khiến anh nhìn cô với một cặp mắt khác xưa.
Trần Nhạc Nhiên mím môi, mỉm cười: “Bởi vì em muốn làm một người phụ nữ có thể kề vai sát cánh với anh Liệt, chứ không phải là làm một người phụ nữ cản trở anh Liệt.”
Mục đích cô nỗ lực như vậy chính là đơn giản như thế, bởi vì cô muốn làm một người xứng đáng với vị trí Tổng thống phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...