Ngoài cửa sổ, từng cơn gió lạnh còn kèm theo mưa nhỏ, điều này đã làm cho thời tiết Lâm Hải Thành càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, thế nhưng Tưởng Linh Nhi lại giống như ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Không phải cô đã chết rồi sao?
Cô còn nhìn thấy Long Duy dẫn con trai của bọn họ tới đón cô.
Tại sao cô chết rồi vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau này?
“Không…” Cô mở miệng, thế nhưng lại không phát ra một tiếng nào, cô muốn đẩy người đã làm cho cô đau, thế nhưng cô lại không có sức lực để giơ tay lên.
Cô chỉ cảm thấy cơn đau ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho cô không thể nào ngó lơ được, cô cảm thấy cơ thể của mình sắp bị va đập đến vỡ nát rồi.
Cô cố gắng, nỗ lực muốn nhìn cho rõ xem, rốt cuộc là ai đã làm cho cô đau, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ác ma nào, ngay cả khi cô chết rồi cũng không buông tha cho cô.
Cô theo bản năng giãy giụa, thế nhưng vừa mới có động tác, dường như nguồn sức mạnh đã làm cho cô đau kia càng nặng thêm, giống như đang phát tiết rất nhiều sự phẫn nộ và bất mãn của mình.
Tưởng Linh Nhi cố gắng rất lâu, cô liên tục cố gắng, cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Khi cô từ từ mở mắt ra, tia sáng mãnh liệt đâm vào mắt cô đau nhức, cô theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, cô lại từ từ mở mắt ra, dần dần thích nghi với ánh sáng… Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy rõ, lần này cô nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đang nằm trên người cô, anh ta…
Ý thức được người đàn ông này đang làm gì, Tưởng Linh Nhi hoảng sợ hét toáng lên, điên cuồng đẩy anh ta ra, muốn thoát khỏi anh ta.
Thế nhưng người đàn ông đó lại giống như một ngọn núi lớn đè lên người cô, mặc kệ cô đẩy như thế nào anh ta vẫn cường tráng mạnh mẽ như vậy, cô căn bản không thể nào đẩy anh ta ra được.
“Đừng… đừng mà…” Cô gào khóc tuyệt vọng, thế nhưng cô không còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc cho người đàn ông đó muốn làm gì thì làm.
“Đừng? Ha…” Người đàn ông cười lạnh: “Tưởng Linh Nhi, cơ thể của cô nói cho tôi biết là không phải như vậy.”
“Đừng…” Cô vung tay, cào lên lưng người đàn ông mấy vết máu, nỗi đau và sự căm hận nhiễm đỏ mắt cô, cô gào thét: “Ác ma, tôi sẽ giết anh! Giết chết anh!”
“Giết tôi sao? Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó không đã. Bây giờ cô giống như một người chết, sao cô có thể giết chết tôi chứ? Hả?” Giọng nói của người đàn ông giống như tiếng than nhẹ của ma quỷ, trong giọng nói còn tràn đầy vẻ mỉa mai và khinh thường.
“Cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ kéo anh chết theo! Anh chính là đồ ma quỷ!” Cô trừng đôi mắt đỏ tươi, căm tức nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, hận không thể xé nát gương mặt của anh ta.
“Vậy thì chúng ta thử xem, để xem sau khi tôi làm cô xong, cô có thể sống sót báo thù được không?” Anh ta nhếch miệng cười gian ác: “Thế nào? Có cảm nhận được tôi không?”
Sao cô có thể không cảm nhận được chứ?
Cảm giác tồn tại của anh quá mãnh liệt, không chỉ hòa thành một thể với cô, mà trong phòng đều tràn đầy hơi thở anh muốn cô.
Kinh tởm! Đê tiện!
Làm cho cô không nhịn được muốn nôn ra.
Lúc người đàn ông muốn chạm vào cô lần nữa, cũng không biết Tưởng Linh Nhi lấy sức lực và dũng khí từ đâu, há miệng cắn vào vành tai người đàn ông.
Anh làm cho cô đau đúng không?
Vậy thì cô cũng sẽ không buông tha cho anh, cô muốn để cho anh phải đau hơn cô.
Cô ra sức cắn, cắn nát vành tai của anh, máu tươi nhỏ xuống từng giọt, nhỏ lên khuôn mặt cô, nhiễm đỏ tấm ra trải giường ở trên giường.
Máu chảy ra rất nhiều, thế nhưng dường như người đàn ông không hề biết đau đớn, khóe miệng vẫn cong lên một nụ cười gian ác, sức tiến công không hề suy giảm.
“Tưởng Linh Nhi, cô nên nhớ kỹ! Nên nhớ kỹ giây phút này, cô nên nhớ tôi muốn cô như thế nào.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lại tràn đầy vẻ cám dỗ xấu xa.
Tưởng Linh Nhi thật sự cắn đứt một miếng thịt, trong miệng cô máu thịt be bét, điều này đã làm cho cô giống như một con ma nữ đang điên cuồng hút máu.
“Ác ma, chẳng cần biết anh là ai, tôi chắc chắn sẽ để cho anh chết không được tử tế… ưm a…”
Cô còn chưa nói xong đã bị một kích mạnh mẽ, đôi môi đỏ không thể kiểm soát phát ra tiếng làm cho người khác không thể chịu đựng nổi, mà chính cô cũng không muốn phát ra.
Cô kinh tởm anh ta, nhưng lại càng kinh tởm chính mình.
Đúng như người đàn ông này đã nói, cơ thể của cô còn thành thật hơn miệng của cô, vào những giây phút kinh tởm như thế này, vậy mà cô lại có phản ứng không nên có như vậy.
“Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi…” Cô chảy nước mắt, nói lẩm bẩm.
Cô có lỗi với Long Duy của cô, cô đã không còn trong trắng để đi xuống dưới đó tụ họp với anh và con trai của bọn họ.
Thật xin lỗi!
Thành thật xin lỗi!
Là do cô vô dụng, ngay cả sự trong sạch của bản thân cũng không bảo vệ được.
Tại sao?
Tại sao ngay cả khi cô chết, những ma quỷ này vẫn muốn ngăn cản cô?
Rốt cuộc là ai có mối hận thù sâu sắc với cô như vậy?
Cả đời này cô chưa bao giờ làm chuyện ác, cô luôn dùng một trái tim lương thiện để đối xử với thế giới này, nhưng tại sao thế giới này lại không thể đối xử dịu dàng, tử tế với cô một chút.
Lúc cô còn nhỏ, thế giới này đã hủy hoại ba mẹ cô.
Đến khi cô lớn lên, thế giới này lại hủy hoại người đàn ông cô yêu và con của cô.
Bây giờ, thế giới này đã hoàn toàn phá hủy cô.
Trong lúc tuyệt vọng, dường như cô nghe thấy một giọng nói rất nam tính dễ nghe nói với cô: “Tiểu Nhi, ba mẹ em mất rồi, từ nay về sau anh sẽ đến bảo vệ em.”
“Tiểu Nhi, đừng sợ, đừng nên suy nghĩ nhiều, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, em vẫn còn có anh.”
“Tiểu Nhi, anh thích em, hai năm nữa em có thể thể làm vợ của anh không?”
Những câu nói này, người đó chỉ nói với cô một lần, thế nhưng nó đã nằm sâu trong tim cô, bất luận cô làm như thế nào cũng không quên được.
Cô vẫn luôn chờ đợi anh, đợi anh trở về, đợi anh dẫn cô rời khỏi những con người đáng sợ này, đợi anh thực hiện lời hứa mà anh đã hứa với cô.
Thế nhưng tất cả những điều này đều bị phá hủy bởi ác ma đang đè trên người cô.
Cho dù cô tự tay giết chết người đàn ông này, sau khi chết, cô cũng không còn mặt mũi đi gặp Long Duy của cô.
Tại sao?
Tại sao?
Cô không hiểu!
Cô thầm gào thét, tại sao ngay cả dũng khí cô muốn chết cũng muốn cướp đi mất?
Thế giới này không buông tha cho cô, cô cũng không còn mặt mũi để đi tới thế giới của Long Duy, con đường phía trước, rốt cuộc cô nên đi như thế nào?
Vào giờ phút này, ngay cả dũng khí chết cô cũng không có.
Có lẽ cô nên sống thật tốt, để cho những người lợi dụng, tổn thương cô phải trả giá cho việc làm của mình.
“Tiểu Nhi… em đi theo anh, anh dẫn em đi tới một nơi.”
Dường như cô lại nghe thấy giọng nói nam tính dễ nghe đó, dịu dàng gọi tên cô, trong mơ hồ, hình như cô còn nhìn thấy anh đang vẫy tay mỉm cười với cô.
“Long Duy… em xin lỗi, em không thể đi theo anh, bởi vì từ nay về sau, em không còn xứng với anh nữa.” Tận sâu trong tim cô gọi tên anh, từ từ nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, chịu đựng từng làn sóng giày vò ngày càng mãnh liệt.
Long Duy, sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa!
Nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ thật sạch sẽ đợi anh trở về, hoặc là thật sạch sẽ để đi tìm anh.
Bên tai, giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ từ vang lên: “Tưởng Linh Nhi, cô có bản lĩnh thì sống cho thật tốt rồi tới tìm tôi báo thù. Nếu không thì… ngay cả thi thể cô, tôi cũng sẽ không buông tha đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...