Lấy Chồng Bạc Tỷ

"Chị bình dấm nhỏ, chị có người mình thích không?"

Trong máy tính đột nhiên truyền đến câu hỏi của một đứa trẻ, Quyền Nam Dương lập tức chăm chú nhìn Trần Nhạc Nhung, chờ câu trả lời của cô.

"Đương nhiên là có rồi..." Trong màn hình vi tính, Trần Nhạc Nhung cười ngọt ngào động lòng người, âm thanh cũng dịu dàng, ngọt ngào: "Cô thích ông bà, ba mẹ cô..."

"Chị bình dấm nhỏ, chúng em là hỏi chị có người đàn ông mình thích hay không?" Có học sinh tỏ vẻ phản đối, đừng thấy chúng còn nhỏ tuổi, thực ra chúng khá hiểu chuyện rồi.

Người đàn ông yêu thích không giống bậc cha chú, đừng tưởng rằng tuổi chúng còn nhỏ thì có thể lừa dối qua mặt.

"Có chứ." Trần Nhạc Nhung mím môi mỉm cười, thần bí nói: "Người đàn ông cô thích chính là ngài tổng thống của các em."

"Ồ, ngài tổng thống! Chị bình dấm nhỏ thích ngài tổng thống của chúng ta." Nghe thấy đáp án, các bạn nhỏ rất vui mừng.

Chị bình dấm nhỏ chúng thích lại thích đại anh hùng trong lòng chúng, đây đúng là việc khiến người ta vui mừng.

"Nhưng ngài tổng thống có bạn gái rồi." Có đứa nghi ngờ.

Câu này vừa nói ra, mấy đứa trẻ vừa nãy còn reo hò bỗng nhiên trầm mặc, chúng chớp mắt nhìn Trần Nhạc Nhung.

Chị bình dấm nhỏ chúng thích không thể ở cùng người đàn ông mình thích, chúng tỏ vẻ rất khó chịu.


Lời nói vô tâm của bọn trẻ giống một cú đấm đánh trúng vào chỗ đau trong lòng Trần Nhạc Nhung, cô cảm thấy chua chát, gần như không cười được.

Nhưng cô nhanh chóng đè cảm xúc xuống, lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Các em, chẳng lẽ các em không thích ngài Tổng thống của các em à?"

"Chúng em thích chứ." Bọn trẻ đồng thanh.

Vì lần trước ngài tổng thống đích thân đến đây tham gia công việc cứu nạn, trong lòng người dân khu xảy ra thiên tai, ngài tổng thống chính là đại anh hùng, không ai không thích anh.

"Các em đều có thể thích anh ấy, vậy tại sao chị bình dấm nhỏ không thể thích anh ấy chứ?" Trần Nhạc Nhung dùng cách này để dẫn dắt bọn trẻ.

Bọn trẻ cùng nhau gật đầu, giống như đã hiểu, chị bình dấm nhỏ nói thích, đại khái cũng giống như chúng thích.

"Chúng ta là con dân của ngài tổng thống, anh ấy là lãnh tụ của chúng ta, chúng ta cùng yêu thích anh ấy, cùng giúp anh ấy để đất nước trở nên lớn mạnh hơn nhé.” Trần Nhạc Nhung cảm thấy mình thật sự là cô gái nhỏ say mê anh Liệt, từng giây từng phút chưa từng quên giúp tuyên truyền cho anh Liệt.

Trần Nhạc Nhung có thể che giấu sự chua xót trước con mắt của bọn trẻ, nhưng không thể giấu được đôi mắt của Quyền Nam Dương trước máy tính.

Cô nói thích, tuyệt đối không phải loại thích bọn trẻ nói, mà là cô thật sự có tình cảm với nhân vật Quyền Nam Dương này.

Anh lại nghĩ tới chuyện tối qua cô chính miệng thừa nhận tình cảm của cô với anh Liệt chỉ là cảm kích và ỷ lại, cũng không phải là tình yêu.

Tình cảm của cô với anh Liệt không phải tình yêu, nhưng cô lại nói với những đứa trẻ này người cô thích là ngài tổng thống, chẳng lẽ trong lòng cô là ngài tổng thống đó mà không còn là anh Liệt của cô?

Nghĩ như vậy, trên mặt Quyền Nam Dương giống như phủ lên một tầng sương lạnh, không khí chung quanh hình như cũng vì thế mà trở nên lạnh lẽo.

"Ngài Tổng thống tiên sinh, chiều tối nay phía Hoa Tề có thể phân phối vật tư, đây là đơn phê duyệt, mời ngài xem qua."

Lâm Thành Thiên rất không đúng lúc xông vào văn phòng, cũng không nghĩ xem ngài tổng thống đang làm gì, đã vội báo cáo việc của mình.

Đến khi nhận ra ánh mắt lạnh lùng, dữ tợn của Quyền Nam Dương, Lâm Thành Thiên mới phát hiện ra mình tới hơi không phải lúc.

"Triệu Bình Sinh mới là người phụ trách Hoa Tề, người nên xem những thứ này không phải anh ta sao?" Quyền Nam Dương nhíu mày, nghiêm nghị nói.

"Nhưng mà..." Lâm Thành Thiên tỏ vẻ rất đau đầu.

Chuyện điều động nhiều hàng hóa và tài chính lớn như vậy, chẳng lẽ không nên báo cáo đại BOSS chân chính của Hoa Tề sao?

"Nhưng mà cái gì?" Quyền Nam Dương bỗng dưng đứng lên. Vì anh vốn cao lớn, lúc này trên người còn mang theo sự tức giận, quả thực là ép Lâm Thành Thiên tới mức không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Sau này việc của Hoa Tề, giao toàn quyền cho Triệu Bình Sinh phụ trách, cậu đừng nhúng tay vào nữa."


"Cậu ba, nếu việc gì chúng ta cũng mặc kệ, ngộ nhỡ..." Lâm Thành Thiên quýnh lên, dùng tới xưng hô trước kia: "Ngộ nhỡ, Triệu Bình Sinh vét rỗng Hoa Tề, đó chính là chắp tay tặng người giang sơn mấy năm nay cậu giành được."

"Nếu tôi cho cậu toàn quyền quản lý Hoa Tề thì cậu có lặng lẽ móc sạch nó hay không?" Quyền Nam Dương hỏi.

"Sẽ không." Lâm Thành Thiên khẳng định chắc chắn: "Mạng của tôi là của cậu, tôi làm sao có thể phản bội cậu."

"Nếu Triệu Bình Sinh và cậu tôi cũng không tin được, như vậy tôi không biết bên cạnh tôi còn có người nào có thể khiến tôi tin tưởng." Quyền Nam Dương nói.

Mạng của Triệu Bình Sinh và Lâm Thành Thiên đều là anh cứu trở về, sau đó hai người này luôn đi theo anh, làm việc cho anh.

Nếu hai người họ anh cũng không tin được, thì trong vòng xoáy đấu tranh chính trị phức tạp này, Quyền Nam Dương thật không biết anh còn có thể tin tưởng ai.

"Tôi đã hiểu." Lâm Thành Thiên đã hiểu.

Lâm Thành Thiên đi theo Quyền Nam Dương thời gian không dài, ít nhất còn kém xa Bùi Huyên Trí, nhưng anh ta trung thành với Quyền Nam Dương, e là trên thế giới này cũng chỉ có Triệu Bình Sinh có thể so sánh.

Chính vì trong công việc Quyền Nam Dương tin tưởng nhất hai người họ, nên anh sắp xếp họ ở hai cương vị quan trọng nhất, để họ trở thành phụ tá đắc lực nhất của anh.

*

Nhà họ Tưởng.

Hôm nay mặt trời rực rỡ, nhiệt độ cũng vừa phải.

Sau bữa trưa, Tưởng Linh Nhi ngồi trong sân nhỏ của mình phơi nắng, đọc sách.

Cô lật giở, trong sách rơi xuống một tờ đánh dấu trang đã ố vàng.


Cô nhặt lên xem, bên trên tờ đánh dấu trang là nét chữ cứng cáp mà cô không thể quen thuộc hơn: Tưởng Linh Nhi, anh thích em! Sau này làm vợ anh nhé!

Năm đó, cô vừa mới tròn mười tám tuổi, anh cũng chỉ là chàng trai hai mươi tuổi.

Vào bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô, anh lặng lẽ đi vào chỗ tiệc sinh nhật, kín đáo tặng cho cô một quyển sách, chẳng hề nói một câu đã rời đi.

Lúc ấy, trong tiệc sinh nhật rất đông người, cô sợ bị người nhà phát hiện nên không dám mở sách ra. Ban đêm khi trốn vào phòng, cô mới xem, tờ đánh dấu trang kẹp trong sách viết một câu như vậy.

Một câu ngắn gọn bá đạo cỡ nào, cô luôn khắc ghi ở trong lòng. Bắt đầu từ ngày đó, cô luôn chờ, chờ đến một ngày có thể trở thành cô dâu của anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, mắt Tưởng Linh Nhi ngấn nước, trước mắt cô hiện ra một gương mặt cô nhớ rõ ràng, nhưng lại vô cùng mơ hồ.

Rốt cuộc chàng trai của cô đang ở đâu?

Anh có biết, cô luôn chờ anh hay không. Cô chờ anh trở về, thực hiện lời hứa của anh.

"Chà, khóc rồi sao? Việc gì có thể khiến cô Tưởng của chúng ta khóc thương tâm như vậy chứ?" Một âm thanh kỳ quái đột nhiên truyền đến.

Tưởng Linh Nhi vội lau nước mắt, cô không muốn người này thấy được mặt yếu đuối của mình.

Người kia đi đến bên cạnh cô, giễu cợt: "Nhà họ Tưởng tạo điều kiện cho cô ăn, tạo điều kiện cho cô mặc... Cô cả ngày chẳng phải làm gì, cô có gì mà ấm ức?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui