Cô thực sự từ bỏ dễ dàng đến vậy sao?
Cô không chịu cho anh thêm một ít thời gian?
Quyền Nam Dương vô thức nắm chặt tài liệu trong tay, chặt đến nỗi tài liệu sắp bị anh ghiền nát, sắc mặt u ám như ác quỷ đến từ địa ngục.
“Ngài Tổng thống...”
Lâm Thành Thiên căng thẳng gọi anh, bộ dạng này của ngài Tổng thống quá đáng sợ, sợ đến anh muốn quay người bỏ đi nhưng lại không có gan dám bỏ đi.
“Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi, không cần nói với tôi.” Hồi lâu, Quyền Nam Dương mới thốt ra một lời nói lạnh lùng.
“Vâng... Vậy tôi bảo người bên New York trông chừng, sau khi cô Trần an toàn về tới nhà thì báo tin cho chúng ta.” Lâm Thành Thiên quá hiểu dụng tâm của Quyền Nam Dương đối với Trần Nhạc Nhung, anh ta không thể nào bỏ mặc cô nhóc nhà họ Trần đó được đâu.
Quyền Nam Dương không nói nữa, vậy chính là ngầm thừa nhận.
Lâm Thành Thiên hiểu!
“Ngài Tổng thống, vậy tôi lui ra thông báo với nhân viên bên New York trước.” Sau khi báo cáo, Lâm Thành Thiên vội đi làm việc.
Anh biết rất rõ nếu trễ chút mà còn chưa báo cáo chính xác hành tung của cô nhóc nhà họ Trần đó, thì ngài Tổng thống của họ không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Ngài Tổng thống rất có thể sẽ bỏ mặc diễn đàn kinh tế lần này, đích thân chạy tới New York tìm cô nhóc nhà họ Trần đó.
Vào lúc này... Chính xác mà nói là buổi trưa sau khi đưa cô nhóc Trần Nhạc Nhung đó đi thì tâm trí của Quyền Nam Dương đã không còn trên diễn đàn kinh tế nữa.
Anh lại mở tài liệu đã nhàu nát ra, nhìn ghi chép check-in trên đó, nỗi đau trong trái tim ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh hoàn toàn có thể ra lệnh để máy bay cô ngồi không thể bay ra khỏi biên giới nước A, nhưng anh lại không muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh như thế giữ cô ở lại bên cạnh.
Anh hy vọng cô cam tâm tình nguyện, sẵn sàng ở bên anh từ trong tận đáy lòng, đợi sau khi anh xử lý xong công việc, đợi anh tuyên bố với mọi người rằng cô chính là cô gái mà anh luôn chờ đợi cô trưởng thành đó.
Nhưng dựa vào đâu anh chỉ yêu cầu cô mà không phải bỏ ra cho cô.
Ở trong lòng Quyền Nam Dương, mặc dù Trần Nhạc Nhung xuất thân từ hào môn, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người trong nhà nâng niu yêu thương trên lòng bàn tay, nhưng cô không giống với những cô gái thiên kim khác.
Cô thông minh, lanh lợi, mạnh mẽ, quật cường, chuyện gì cũng có ý kiến riêng của mình, cô không phải là người dễ dàng chùn bước.
Sở dĩ cô chùn bước... Là vì trưa hôm nay anh đã tổn thương trái tim của cô...
Nghĩ đến đây, Quyền Nam Dương chợt chú ý đến một điểm nào đó, một điểm bị anh bỏ qua.
Tại sao Trần Nhạc Nhung lại quan tâm đến thái độ của thân phận Quyền Nam Dương đối với cô như vậy?
Chẳng lẽ trong lòng cô đã nảy sinh ra một tình cảm khác với nhân vật Quyền Nam Dương này.
Không! Không! Không!
Anh tuyệt đối không cho phép cô nhóc Trần Nhạc Nhung đó có bất kỳ tình cảm khác thường gì với người đàn ông khác ngoài anh Liệt!
“Ngài Tổng thống, đã đến giờ nghỉ ngơi.” Thư ký Hà thật không đúng lúc, vào lúc này xông vào phòng làm việc nhắc nhở ngài Tổng thống của họ.
Chưa dứt lời, anh bèn nhận được một ánh mắt dữ tợn, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, xém chút ngã ngồi xuống đất.
Cũng may thời gian anh đi theo ngài Tổng thống khá lâu nên vẫn miễn cường chống đựng được, không thật sự ngã xuống.
“Ngài Tổng thống...” Thư ký Hà muốn hỏi có phải anh đã không làm tốt công việc hay không, nào ngờ lại run rẩy đến nỗi đầu lưỡi không nghe sai khiến.
“Kêu Lâm Thành Thiên vào đây.” Quyền Nam Dương của hiện giờ đã diễn dịch sâu sắc khuôn mẫu bá đạo mạnh mẽ của Vua một nước.
“Vâng.” Thư ký Hà quay đầu bỏ chạy.
Rất nhanh, Lâm Thành Thiên vừa mới thoát khỏi miệng hùm lại bị gọi về, không hiểu tại sao mà nhìn vào Quyền Nam Dương: “Ngài Tổng thống, ngài có dặn dò gì?”
“Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, bảo chiếc máy bay bay đến New York đó trở về cho tôi.” Quyền Nam Dương giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ chiều: “Trước chín giờ tối tôi không thấy cô ấy thì cậu tự lo liệu đi.”
“Vâng.” Cho dù trong lòng không muốn đến mấy, cho dù biết rằng việc ngăn chiếc máy bay đã bay ra ngoài trở về tuyệt đối là một chuyện gây chấn động, nhưng Lâm Thành Thiên vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh.
Quyền Nam Dương đến cuộc họp diễn đàn lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã chỉnh đốn lại mọi cảm xúc bề ngoài của anh.
Trông anh vẫn là ngài Tổng thống hiền lành đó, không ai nhận ra được trong lòng anh đang trải qua cơn sóng to gió lớn như thế nào.
Cùng lúc đó, Trần Dận Trạch đích thân đưa Trần Nhạc Nhung đến khu vực thiên tai tập hợp với mọi người trong đại đội.
Sau cuộc thảm họa nghiêm trọng, đâu đâu cũng đầy những vết thương tích, đường xá chưa sửa chữa, những ngôi nhà bị sập ở khắp mọi nơi... Đồng thời cũng thấy mọi người trên khắp đất nước đã đến giúp những người dân ở khu vực thiên tai xây dựng lại quê hương của họ.
Ngài Tổng thống đã đích thân ra lệnh, nhất định sẽ xây dựng lại một quê hương tốt đẹp cho người dân ở khu vực thiên tai, vì vậy những nhân viên đến tham gia trùng kiến ai nấy đều dồi dào nhiệt huyết, cố gắng muốn góp một phần sức mạnh nhỏ bé của mình cống hiến cho người dân ở khu vực thiên tai, thực hiện đầy đủ mệnh lệnh ngài Tổng thống ban hành.
Sau khi xuống xe, Trần Dận Trạch giúp Trần Nhạc Nhung lấy chiếc vali nhỏ từ cốp xe ra: “Ở đây bây giờ đang thiếu nước thiếu điện, ăn cơm tắm rửa gì đó đều không tiện, em chắc chắn muốn ở lại à?”
“Anh tưởng em nói đùa à?” Trần Nhạc Nhung lườm anh và lấy chiếc vali từ tay anh qua: “Cảm ơn anh đưa em tới, anh về trước đi.”
Anh luôn xem thường cô, chưa từng tin tưởng năng lực của bản thân cô.
Cô đến đây không hoàn toàn vì hờn giỗi, cô cũng muốn làm một ít việc cho những người dân trong khu vực thiên tai. Nói thẳng ra là muốn làm một ít chuyện cho anh Liệt.
Dù anh có chọc giận cô thế nào, cô vẫn là một người đê tiện, luôn muốn làm một ít chuyện gì đó cho anh, không nỡ dứt khoát quay người rời đi.
“Em nghĩ thử xem, ở đây bẩn thỉu ngột ngạt, cho dù một ngày không làm gì cả, em cũng có thể trở thành một người bám đầy bụi. Buổi tối không được tắm rửa không nói, ngay cả thức ăn có thể cũng có khói bụi, em thực sự chịu đựng được sao?” Trước khi đến, Trận Dận Trạch biết không ngăn cản được bất cứ quyết định nào của cô nên không nói nhiều.
Sau khi đến khu vực thiên tai, thấy điều kiện gian khổ đến vậy, có được sự thật thuyết phục Trần Nhạc Nhung, lúc này Trận Dận Trạch mới lên tiếng khuyên cô.
“Có câu châm ngôn gọi là gì nhỉ?” Trần Nhạc Nhung xoa đầu, suy nghĩ: “Chịu được cực khổ mới có thể gặt hái được thành công, anh có hiểu không?”
“Anh chỉ biết rằng với xuất thân của em, cho dù em không làm gì cả, mỗi ngày chi tiêu xa hoa cũng đủ cho em tiêu xài mấy đời rồi.” Cô nhóc này, sao cứ hồ đồ ngu xuẩn như thế chứ.
“Đó đều là giang sơn của những người lớn phấn đấu có được.” Cô không ở nhà giúp đỡ đã rất có lỗi với người nhà rồi, sao có thể làm một con sâu gạo ăn không ngồi rồi chứ.
“Thùng giấm nhỏ, em đến rồi à.”
Trần Dận Trạch còn muốn khuyên tiếp, bỗng có một giọng nữ trong trẻo xen vào, anh quay đầu lại nhìn bèn thấy một cô gái trẻ tuổi đang chạy về phía họ.
Người này đến thật không đúng lúc.
Trần Dận Trạch cau mày, vô cùng bực mình.
“Chị Yến, thật ngại quá, em đến muộn rồi.” Trần Nhạc Nhung cười với vẻ áy náy, lần này Yến trông có vẻ ốm hơn lần trước một chút, trông càng xin đẹp hơn.
“Tụi chị cũng vừa tới, em...” Yến đờ đẫn phát hiện bên cạnh Trần Nhạc Nhung còn có một người đứng ở đó, vừa nhìn cô đã không dời mắt được, em em em một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
“Anh đi đây, có chuyện gì thì gọi cho anh.” Trần Dận Trạch không thích ánh mắt của người này khi nhìn anh, những năm nay anh thường xuyên gặp phải những ánh mắt si mê đó, thấy nhiều rồi, rất phiền!
“Ừm, trên đường lái xe chú ý an toàn.” Trần Nhạc Nhung đáp lại một tiếng rồi quay đầu nhìn Yến, lúc này mới để ý tới khuôn mặt của Yến đã đỏ bừng, cô lại nhìn theo ánh mắt của Yến bèn thấy Trần Dận Trạch đang bước lên xe.
Những năm nay Trần Nhạc Nhung không hiếm khi gặp những cô gái quen biết xung quanh vừa nhìn thấy anh liền trở thành bộ dạng này như Yến, tên Trần Dận Trạch này cũng khá được con gái yêu thích đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...