Nhìn bóng dáng ba mẹ con bọn họ, Trần Việt cảm thấy bản thân như có cả thế giới trong tay, có một người vợ hiền lành dịu dàng, con gái thông minh đáng yêu, con trai thì hiểu chuyện.
Một người đàn ông, thành công không phải chỉ cần như vậy hay sao?
“Ba, ba nhanh đi theo đi.” Trần Nhạc Nhung quay đầu gọi, sợ ba không hiểu ý lại làm mẹ giận.
“Ừ.” Trần Việt gật gật đầu, nhanh đuổi theo ba mẹ con, miệng cong cong ý cười.
Trần Nhạc Nhung thấy ba đuổi theo bọn họ rồi, cười, nói: “Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, sao mẹ đến Lâm Hải thế?”
“Bởi vì vô cùng nhớ Nhung Nhung bảo bối của mẹ, nên mẹ đến.” Giang Nhung ôn nhu đáp.
Nói cho cùng, vẫn là chủ gia đình bọn họ nhớ con gái, vừa sợ vừa lo con gái bị người khác ức hiếp, liền quyết định trong đêm đi Lâm Hải tìm con gái.
Trần Việt sau khi đến Lâm Hải đưa hai mẹ con đến Nguyệt Bán Loan, không về phòng, lại lập tức đi tìm Trần Nhạc Nhung.
Đến bây giờ cả nhà bọn họ vẫn chưa thể nghỉ ngơi một lúc, anh lại phải đi bận công chuyện, cô sao không tức giận cho được.
“Mẹ, vẫn là mẹ yêu con nhất.” Những ngày này, trong lòng Nhạc Nhung phải chịu rất nhiều uất ức, cũng muốn quay về tìm ba mẹ, muốn được nấp sau lưng bọn họ, không ngờ chỗ dựa vững chắc của cô lại đến tìm cô.
“Lẽ nào ba không thương con sao?” Trần Việt luôn theo sao ba mẹ con đột nhiên cất giọng thâm trầm, nghe ra có vẻ không vui cho lắm.
“Ba, con biết ba cũng rất yêu con.” Trần Nhạc Nhung nắm tay ba cô: “Ba và vẹ đều yêu thương con, đương nhiên còn có Bé Cưng nhà chúng ta nữa.”
Trần Nhạc Nhung rất thông minh, liền đặt tay mẹ vào tay ba, còn cô thì dắt em trai đi đằng sau bọn họ.
“Giang Nhung....”Trần Việt gọi tên cô, âm thanh vẫn rất từ tính gợi cảm.
“Vâng.” Giang Nhung rút tay từ tay ông ra, ngược lại nắm lấy tay ông: “Em không giận, em là giận bản thân mình không thể giúp anh chia sẻ phiền não.”
Những năm này, bà nỗ lực làm việc, giờ trong giới thiết kế bà có tiếng tăm không nhỏ, cũng kiếm được chút tiền.
Tuy tiền bà kiếm được so với Trần Việt quả thực là không đáng để nói ra nhưng tiền bà kiếm được cũng đủ để nuôi sống cả nhà bọn họ.
Nếu như có một ngày Trần Việt mệt rồi, không muốn đi làm nữa, bà có thể kiêu hãnh mà nói một câu: Không sao không sao, em có thể kiếm tiền nuôi anh.
“Ừ, anh biết.” Hai vợ chồng bọn họ nhiều năm nay chung sống với nhau, trong lòng bà nghĩ gì, ông luôn luôn hiểu rõ.
“Ăn cơm đã, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi đi đâu thì đi, em sẽ không ngăn anh.” Giang Nhung nhìn ông nói.
“Được, tất cả nghe lời em.” Trong công việc, trong những việc khác, Trần Việt rất quyết đoán mạnh mẽ, chỉ có khi đứng trước Giang Nhung, ông lại rất an phận.
“Bé Cưng, em đi chậm một chút.” Trần Nhạc Nhung kéo em trai lạnh lùng của cô lại.
“Tại sao?” Quả nhiên, thằng nhóc này không hiểu tại sao chị lại kéo nó lại.
“Bé Cưng, em có thể đường học kiểu lạnh lùng của ba không? Em có thể nâng cao EQ của mình một chút không?” Trần Nhạc Nhung véo véo má em trai, giống như là đang nhào bột vậy.
Trần Dận Triển: “....”
Cái gì mà lạnh lùng?
Nó không hiểu.
Nó chỉ biết rằng, là một nam tử hán, không nên nhiều lời như chị nó, không thể nũng nịu như chị, hơn nữa có phải có nghĩa vụ bảo vệ mẹ và chị
“Ba mẹ, hai người lên tầng trước đi, em nói muốn đi mua ít đồ.” Nói xong Trần Nhạc Nhung kéo đứa em còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra ra ngoài.
Trần Dận Triển: “...”
Nó lúc nào thì bảo muốn đi mua đồ thế?
Chạy được không xa, Trần Nhạc Nhung lôi em trai đứng ra đằng sau nhìn trộm ba thơm mẹ.
Hai người này đều có tuổi rồi, con cái cũng lớn như vậy rồi, nhưng vẫn thân thiết mặn nồng như ngày nào.
“Em trai, em nhìn đi, sau này gặp phải trừơng hợp này, em phải hiểu chuyện một chút, để cho ba mẹ chút không gian riêng.” Trần Nhạc Nhung bắt đầu dạy dỗ em trai.
“Hoàn cảnh gì?” Trần Dận Triển vẫn là không hiểu tại sao chị lại lấy danh nghĩa của mình nói đi mua đồ chạy ra ngoài, lại càng không hiểu tại sao chị kéo cậu trốn đằng sau ba mẹ không đi mua đồ lại xem trộm ba thơm mẹ, càng không hiểu cái gì mà trong tình huống này phải để cho ba mẹ chút không gian riêng.”
“Em trai ngốc của tôi ơi.” Trần Nhạc Nhung có lúc thật sự nghi ngờ, cô thông minh như vậy nhưng tại sao lại có đứa em ngốc nghếch như vậy cơ chứ.
Trần Dận Triển: “...”
Rốt cục mới là ai ngốc đây, cậu không thèm tranh luận với chị cậu nữa, bởi vì chân lí luôn luôn đúng.
“Bé Cưng, chị đang nói chuyện với em, em phải nghe, sau này phải để cho ba mẹ chút không gian riêng bồi dưỡng tình cảm.” Thôi được rồi, EQ của cậu thấp, cô liền nói thẳng với cậu vậy.
“Chị, chị là đang nói việc ba hôn mẹ sao?” Trần Dận Triển vô cùng thản nhiên hỏi.
“Em trai, rốt cục thì em cũng đã hiểu ra được vấn đề rồi.” Trần Nhạc Nhung kích động suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
“Bọn họ hôn nhau không phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Chào buổi sáng hôn, chúc ngủ ngon cũng hôn, ba mẹ họ trước giờ đều vậy mà.
Trần Nhạc Nhung: “....”
Lần này, là cô cạn lời rồi, vốn dĩ cô rất coi thường thằng nhóc này, nhưng xem đi, cái gì nó cũng rõ.
.........
“Nhung Nhung nhà chúng ta hình như gầy đi rồi.” Về đến nhà, Giang Nhung kéo con gái nhìn một lúc, nhìn thấy con gái gầy đi, liền cảm thấy đau lòng: “Nhung nhung, mẹ đi nấu cho con bát canh tẩm bổ.”
“Mẹ, đây gọi là mảnh mai, làm gì có chỗ nào gầy đâu.” Có ba mẹ bên cạnh đương nhiên rất tốt, nhưng nếu bọn họ quá nuông chiều cô, vậy sau này chỉ cần vừa gặp khó khăn cô sẽ lại muốn trốn tránh, muốn nép vào họ mong được che chở bảo vệ, sẽ không thể tự mình đối ddieenj được với những phong ba bão táp của cuộc đời.
“Gầy đi còn không chịu thừa nhận, nhiều đôi mắt nhìn như vậy chả nhẽ lại nhìn sai sao?” Tiểu đại nhân ngồi bên cạnh lạnh lùng thốt ra một câu.
“Con gái đã không muốn về NewYork, vậy chúng ta ở lại vài hôm với con đi.” Ba cô lên tiếng.
“Ba, không cần đâu, Nhung Nhung ở đây rất tốt, mỗi ngày đều có ăn có uống, cái gì cũng có.” Nếu bọn họ thực sự ở lại vậy thì sau này mọi hành động của cô đều bị giám sát a.
“Hả?” Trần Việt nhíu nhíu mày.
Nhìn sắc mặt của ba có chút không đúng, em trai cô gấp gáp kéo tay áo của Trần Nhạc Nhung, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, ý bảo cô ngoan ngoãn nghe lời của ba.
Ba của bọn họ một khi đã quyết định làm việc gì, trừ mẹ thì không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con gái mà ba để ý nhất.
Điều này Trần Nhạc Nhung rất rõ, nên cũng không ní gì nữa, chỉ đành ngoan ngoan nghe lời.
Giang Nhung rất nhanh liền đem bát canh từ phòng bếp ra: “Nhung Nhung, con uống bát canh đi đã. Một lát nữa thì đi xem phòng của con, nơi này được bố trí theo lời ba con dặn, là cách bày trí mà con yêu thích đó, con xem con thích không?
“Mẹ, con rất thích ạ.” Ba đã lao tâm dặn người thiết kế theo phong cách mà cô thích, cô đương nhiên là rất thích rồi.
Bởi vì tất cả đều là tình yêu thương mà ba dành cho cô.
Nhìn ba mẹ với em trai, Trần Nhạc Nhung cảm thấy cô là đứa trẻ hạnh phúc nhất trân thế giới này, không chỉ có ba mẹ yêu thương cô, cô còn có cả anh Liệt nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...