Trần Dận Trạch quay đầu, nhanh chóng cầm điện thoại do Đường Nghị đưa tới và nghe máy: "Ba."
"Ừ." Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm lắng và gợi cảm của Trần Việt.
Ông chỉ khẽ ừ một tiếng, điều này giống như tính cách cá nhân và thói quen làm việc trong nhiều năm của ông, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng người lạ chớ lại gần.
"Ba, ba tìm con có việc gì sao?" Ở trước mặt ba, từ trước đến nay Trần Dận Trạch luôn dè dặt chú ý, sợ mình làm chuyện gì không tốt sẽ khiến cho người ba làm người làm việc đều luôn đặc biệt nghiêm khắc này sẽ chán ghét.
"Ở Lâm Hải?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Việt, vẫn là một câu nói lạnh lùng như vậy, cũng không biết rốt cuộc ông muốn biểu đạt điều gì nữa.
"Đúng ạ." Trần Dận Trạch gật đầu. Trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu anh đã suy nghĩ tới các loại khả năng ba tìm anh có chuyện gì.
Anh hy vọng sớm thăm dò được ý của ba, cũng rất muốn nghĩ ra được cách tương ứng, đừng để cho ba tìm ra được bất kỳ tật xấu nào ở trên người anh.
Anh ở nhà họ Trần mấy chục năm, cũng là cậu cả nhà họ Trần vô cùng nở mặt nở mày ở trong mắt của người ngoài, người nhà cổng đối với anh như con ruột vậy, nhưng anh trước sau không quên mình là một đứa con nuôi.
Anh phải luôn nhớ kỹ thân phận thật sự của mình, anh phải luôn nhắc nhở mình, như vậy anh mới có khả năng làm tốt thân phận đứa con hơn nữa.
"Dận Trạch, con là con trai cả của nhà họ Trần." Trần Việt nặng nề nói ra một câu như vậy, lại không có câu tiếp theo. Trần Dận Trạch nghe được mà không hiểu ra sao cả.
"Ba, có phải con làm gì không tốt không?" Mấy năm nay, anh vẫn luôn cẩn thận từng chút một, cố gắng làm mọi chuyện đạt tới mức tốt nhất.
Anh cẩn thận suy nghĩ một lát, mấy dự án gần đây anh chịu trách nhiệm đều hoàn thành không tệ, cũng không xảy ra chỗ nào sơ suất, như vậy còn có chuyện gì nữa?
"Con là con trai cả của nhà họ Trần, cũng chính là anh trai của Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Triển. Nếu như hai đứa bọn chúng làm sai, con là anh trai thì nên làm gì?" Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói trầm lắng và gợi cảm của Trần Việt, cũng là một trong số lần không nhiều ông nói nhiều như vậy.
"Ba..." Trần Dận Trạch nhất thời không biết trả lời như thế nào, có thể ba đang trách anh lâu như vậy còn chưa đưa em gái về nhà.
Trần Việt lại nhấn mạnh: "Dận Trạch, con phải nhớ kỹ, con là con nhà họ Trần chúng ta."
"Ba, con biết nên làm thế nào rồi." Tròng mắt của Trần Dận Trạch co lại, trong lòng có cảm giác bi thương không rõ đang không ngừng tăng lên.
Anh ở nhà họ Trần mười bốn năm, người nhà họ Trần cho anh giáo dục tốt nhất, cho anh cuộc sống tốt nhất, cho anh hưởng thụ vật chất tốt nhất, bọn họ cũng cho anh tình yêu...
Từ ngày anh vào nhà họ Trần, mẹ anh đã kéo anh lại nói về sau anh chính là con của nhà họ Trần, là anh trai của Nhung Nhung nhỏ... Cho nên mười bốn năm qua, anh tự cho rằng mình đã làm tròn thân phận của người anh này.
Nhưng...
"Con không hiểu." Giọng nói trầm lặng của Trần Việt lại truyền đến, giọng điệu càng nặng nề hơn, có thể nghe ra được ông có chút mất hứng.
"Ba, con không rõ ba muốn nói gì?" Trần Dận Trạch không rõ. Lẽ nào ba căn dặn anh không phải là ý này sao?
"Trạch, ba con muốn nói cho con biết, con là con trai nhà chúng ta, con muốn làm chuyện gì thì cứ thoải mái mà làm, đừng sợ đầu sợ đuôi như vậy nữa." Người nói chuyện ở đầu điện thoại bên kia đột nhiên chuyển thành Giang Nhung.
"Mẹ..."
"Trạch, con là đứa bé ngoan của ba mẹ, mấy năm nay con cố gắng thế nào, ba mẹ đều nhìn thấy. Nhung Nhung là em gái của con, con là anh trai, nếu như con bé làm sai, con nên quản thì cứ quản, không thể mặc cho con bé làm loạn được." Giang Nhung nói tiếp.
"Mẹ, con hiểu rồi." Lần này, anh chắc đã thật sự hiểu rõ ý của bọn họ rồi.
Anh luôn biết, ở trong mắt bọn họ đã thật sự xem anh giống như con đẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ.
Xem ra, thật sự là anh suy nghĩ nhiều rồi.
"Con à, con hiểu rõ là tốt rồi. Bây giờ không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi sớm đi." Giang Nhung căn dặn xong liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, bà nghiêng đầu dùng đôi mắt ai oán trừng mắt với người đàn ông ngồi ở bên cạnh bà: "Em nói này ngài Tổng Giám đốc Trần, chuyện đám trẻ, anh vẫn giao cho em xử lý đi. Nếu để cho anh tới, có thể sẽ dọa cho các con sợ hết đấy."
Trần Việt: "Anh..."
Giang Nhung ngắt lời ông: "Anh cái gì mà anh? Rõ ràng hai câu là có thể nói chuyện rõ ràng, anh thật sự lại để cho con phải đoán hồi lâu. Anh nói xem em có nên nói anh hay không chứ?"
Trần Việt không nói gì nữa. Dù sao đối với anh, vợ vĩnh viễn đều đúng, bất kể là qua bao nhiêu năm, từ trước đến nay quy tắc chuẩn này vẫn chưa từng thay đổi.
Giang Nhung lại nói: "Trần Việt, các con đều đã lớn rồi, vấn đề tình cảm của chúng thì cứ để cho bản thân chúng đi xử lý, chúng ta không quản được nhiều như vậy đâu."
Vẻ mặt Trần Việt trầm xuống, rõ ràng là không mấy tán thành lời Giang Nhung nói.
Giang Nhung ngồi xuống ở bên cạnh ông, dựa đầu vào vai ông: "Trần Việt, trước đây anh lựa chọn kết hôn với em cũng không được ba mẹ đồng ý."
Trần Việt thuận tay ôm bà, vỗ nhẹ vào lưng của bà: "Anh khác."
Giang Nhung ngẩng đầu nhìn ông: "Anh nói xem, có gì khác chứ?"
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bà, Trần Việt chậm rãi nói: "Trước khi anh lựa chọn kết hôn với em, anh đã tiếp nhận Thịnh Thiên nhiều năm, đồng thời từ nhỏ đến lớn, chuyện của anh đều do bản thân anh quyết định nên anh biết rõ mình đang làm gì."
Vừa nghe anh nói vậy, Giang Nhung hơi sốt ruột: "Ngài tổng Giám đốc Trần, ý của anh là nói đám trẻ của chúng ta không có tư tưởng của mình sao? Bọn chúng không biết chúng đang làm gì sao?"
Trần Việt: "..."
Anh có ý vậy lúc nào chứ?
Mấy năm nay người phụ nữ này càng lúc càng có thể vặn vẹo suy nghĩ ban đầu của anh.
Giang Nhung biết mình nói chuyện quá nóng nảy nên điều chỉnh lại hơi thở mới nói tiếp: "Trần Việt, đám trẻ của chúng ta còn xuất sắc hơn nhiều so với chúng ta thấy. Chúng ta phải thử buông tay để cho chúng đi làm chuyện chúng muốn làm. Có lẽ sẽ có một ngày anh đột nhiên cảm thấy, đám trẻ của chúng ta đều thật sự trưởng thành rồi."
Trần Việt làm sao không biết con của bọn họ rất xuất sắc, chỉ là ông nghĩ con của mình quá xuất sắc, cảm thấy không ai xứng với con gái của ông cả.
Chỉ là từ trước đến nay Trần Việt không nói với ai về suy nghĩ này, đương nhiên Giang Nhung cũng không biết.
Trần Việt không nói nhưng Giang Nhung lại nhìn thấy rõ ràng: "Trần Việt, nếu như anh lo lắng cho Nhung Nhung của chúng ta, vậy thì hoàn toàn không nhất thiết. Khả năng nhận biết người của Nhung Nhung nhà chúng ta vốn còn tốt hơn em nhiều. Anh yên tâm đi, người con bé để ý nhất định sẽ đặc biệt xuất sắc."
Những năm gần đây, Trần Việt thương con gái là sự thật, thương yêu đến mức người trên toàn thế giới đều biết. Cũng bởi vì cô con gái này là đứa con đầu tiên của ông và Giang Nhung.
Đương nhiên đứa trẻ có thể sống tiếp đúng là không dễ dàng, đồng thời khi Giang Nhung không ở bên cạnh, cũng là đứa con này của bọn họ ở bên cạnh ông.
Cho nên ông mới đặc biệt không muốn con gái của mình lớn nhanh như vậy, đồng thời trong lòng lại nhanh chóng có người đàn ông khác như vậy.
"Anh không đồng ý." Một lát sau, Trần Việt thốt ra một câu như vậy.
"Anh không đồng ý cái gì?" Giang Nhung hỏi.
Trần Việt cầm lấy tài liệu bên cạnh lật xem một lúc sau mới mở miệng: "Bản lĩnh nhìn người của em trước hai mươi tuổi quả thật không tốt, nhưng sau khi gặp được anh, bản lĩnh nhìn người đã tăng lên rất nhiều rồi."
"Ngài Trần, chúng ta cần chút mặt mũi được chứ?" Giang Nhung mỉm cười nói.
Làm gì có ai thay đổi cách khen mình như vậy? Giang Nhung thật sự còn không nhìn ra ngài Trần lạnh lùng nhà cô là người như thế đấy.
"Lẽ nào anh nói không đúng sao?" Giọng điệu Trần Việt hơi cao lên, nhưng vẻ mặt ông lại nghiêm trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...