Trần Nhạc Nhung là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần cô sẵn lòng học tập người khác, quản lý tốt Thịnh Thiên trong tương lai cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng cô lại không muốn thế!
Cô vì anh Liệt của cô, làm ba tức giận, gián tiếp từ bỏ vị trí người thừa kế đầu tiên của Thịnh Thiên.
Có rất nhiều người đỏ mắt vị trí này, rất nhiều người phấn đấu mấy đời cũng không có được, mà ở trong mắt của cô lại không sánh bằng một người đàn ông.
Có đáng không?
Trần Dận Trạch vô số lần muốn hỏi cô như vậy, nhưng lại không hỏi, bởi vì anh ta biết, đáp án của cô nhất định là “có”.
...
Sau khi cúp điện thoại một lúc lâu, trong đầu Trần Nhạc Nhung vẫn lặp đi lặp lại những lời Trần Dận Trạch vừa mới nói.
Nói thật, cô cũng tin tưởng, anh Liệt của cô có thể đi đến vị trí hôm nay, chắc chắn anh có thủ đoạn và mưu lược riêng của anh.
Trên thế giới này có rất nhiều người, bọn họ vì đạt được mục đích của mình chọn nhiều cách khác nhau, nhưng không thể nói bọn họ là người xấu, chỉ là thủ đoạn của mỗi người khác nhau mà thôi.
Chẳng hạn như ba cô, đây chính là ví dụ tốt nhất cô được thấy, ông có thể chèo lái Thịnh Thiên ngày càng phồn thịnh, ông cũng đã dùng qua rất nhiều thủ đoạn khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Cho nên lúc nghe thấy Trần Dận Trạch nói anh Liệt không đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô, Trần Nhạc Nhung cũng không cảm thấy có bao nhiêu không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì trong lòng cô, chưa hề cảm thấy anh Liệt của cô bình thường. Một người lãnh đạo tối cao của một nước, chắc chắn không phải là một người ngốc nghếch trong sáng ngọt ngào có thể đảm nhiệm.
Nghĩ đến những điều này, Trần Nhạc Nhung không chỉ không cảm thấy anh Liệt của cô đáng sợ, ngược lại lại cảm thấy anh Liệt của cô cực kỳ làm cho người ta đau lòng.
Một người ở vị trí càng cao, bên cạnh sẽ càng không có bạn bè, có đôi khi muốn trò chuyện cũng không tìm được một người thích hợp.
Bình thường anh Liệt của cô chắc là rất cô đơn.
Sau này, nhất định cô phải ở bên cạnh anh Liệt nhiều hơn, bất kỳ lúc nào anh muốn tìm ai đó tâm sự, anh đều có thể tìm tới cô.
"Vừa rồi cô ấy chỉ uống một chút nước, những thứ khác đều không ăn, đã nói muốn nghỉ ngơi." Đột nhiên giọng nói của Lâm Thiến Thiến từ bên ngoài gian phòng truyền đến.
"Ừm, tôi đã biết, cô đi làm việc của cô đi." Đây là giọng nói của ngài Tổng thống của bọn họ, giọng nói rất nghiêm túc, không dịu dàng như khi nói chuyện với Trần Nhạc Nhung.
Ngài Tổng thống?
Anh Liệt tới?
Quá đột ngột, một chút chuẩn bị tâm lý Trần Nhạc Nhung cũng không có, luống cuống đến mức không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với anh?
Vì sao cô lại luống cuống?
Người nói dối là anh, đem cô ném vào khu nguy hiểm khiến cô tức giận cũng là anh, cô không nên luống cuống như vậy, phải là giận anh mới đúng.
Đang suy nghĩ, tên bại hoại đã chọc tức khiến cô tức giận và khổ sở đã đẩy cửa đi vào, dọa cho Trần Nhạc Nhung vội vàng kéo chăn cuộn tròn mình lại.
Cô định giận dỗi anh một lúc, để anh cô gắng lấy lòng cô.
"Trong chăn có báu vật à? Em đang tìm kho báu?" Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến tai cô, còn mang theo một chút ý cười.
Người này chẳng lẽ không biết cô đang giận anh sao?
Còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với cô, cho là cô đã tha thứ cho anh rồi sao?
Hừ, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy đâu.
Nếu anh không nói xin lỗi cô tử tế, nhất định cô sẽ không tha thứ cho anh.
"Nghe nói em không ăn cơm?" Anh đến bên giường của cô ngồi xuống, lại nói: "Có phải khó chịu chỗ nào hay không? Tôi bảo bác sĩ tới kiểm tra một chút nhé."
Cơ thể của cô không có chỗ nào không thoải mái, nhưng lòng của cô lại rất không thoải mái, vị trí trái tim giống như là thủng ra một lỗ, luôn luôn có gió lạnh thổi qua, thổi đến mức lòng của cô vô cùng lạnh lẽo, cho nên ăn không ngon.
Nhưng khi anh đang vô cùng bận rộn chỉ nghe nói cô không ăn cơm, đã dành thời gian chạy tới xem cô, cái lỗ thủng trong lòng kia liền không cần uống thuốc mà khỏi bệnh, đáy lòng còn nhảy nhót một chút.
"Nhung Nhung..." Anh ở thân phận này, lần đầu tiên gọi tên cô, Trần Nhạc Nhung nghe được trong lòng chấn động, thiếu chút nữa đã trả lời anh.
Thế nhưng cô lại muốn chờ thêm một chút, chờ một chút xem anh còn muốn nói gì với cô.
Cô không đếm xỉa tới, anh lại gọi cô: "Cô bé..."
"Không cho phép gọi cô bé!" Trần Nhạc Nhung lập tức tung chăn ra, bật người ngồi dậy, trừng to mắt hung dữ nhìn lại.
Vừa rồi gọi Nhung Nhung dễ nghe bao nhiêu, sao lại phải gọi cô là cô bé?
Chẳng lẽ anh không biết, cách gọi cô bé này có thể dùng để gọi tất cả mọi đứa bé gái à?
Anh Liệt chỉ là của riêng cô, cô cũng là của riêng anh Liệt, cho nên cô chỉ cần anh Liệt gọi cô là Nhung Nhung.
"Chịu chui từ trong chăn ra ngoài rồi?" Nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, giọng nói cũng có sức sống như thế, trái tim vẫn luôn lo lắng cho cô cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.
"Tôi nói rồi, sau này anh còn gọi tôi là cô bé, tôi sẽ không cho phép gọi tên Nhung Nhung nữa." Cô tức giận nói.
"Sau này thật sự tôi không được gọi em là Nhung Nhung hả?" Anh nghe cô trả lời, còn chưa đợi cô nói hết, anh lại nói: "Được, vậy sau này tôi không gọi em là Nhung Nhung nữa."
Anh biết rất rõ ràng trong lòng cô không phải nghĩ như vậy, cô muốn anh gọi cô là Nhung Nhung, trăm lần muốn nghìn lần muốn trăm nghìn lần muốn, nhưng anh lại cứ nói sau này sẽ không gọi.
Trong lòng Trần Nhạc Nhung chất chứa ủy khuất, lúc đó bỗng nhiên trào ra giống như lũ tràn bờ đê, cô cắn môi, muốn kìm nén nước mắt, nhưng lần này lại thất bại.
Chỉ thấy nước mắt trong suốt của cô một giọt lại thêm một giọt, giống như hạt trân châu vô giá từ khóe mắt của cô cuồn cuộn rơi xuống.
Cô cắn môi, gào lên với anh: "Không gọi thì không gọi, ai mà thèm anh gọi chứ. Anh cũng không phải anh Liệt của tôi, tại sao tôi phải để một người lạ như anh gọi tên tôi."
"Còn nữa, đây là phòng của tôi. Anh là một người đàn ông trưởng thành, tự mình chạy tới phòng của một cô gái, ngay cả gõ cửa cũng không có, đây là việc mà chủ của một nước có thể làm sao?"
Anh cho rằng anh là anh Liệt của cô, là có thể tùy ý ức hiếp cô, là có thể nghĩ ra biện pháp khiến cô đau lòng khổ sở ư.
Cô muốn nói cho anh biết, không được! Tuyệt đối không được!
Sau này cô cũng sẽ không còn để anh ức hiếp cô nữa, nếu như anh không lấy thân phận anh Liệt đến gần cô, đừng mong cô nói với anh câu nào.
"Nhung Nhung..." Nước mắt đau khổ của cô khiến anh không cầm lòng được đưa tay ra, muốn thay cô lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Nhưng khi anh duỗi ra tay vừa mới chạm vào cô, liền bị một bàn tay của cô đánh tới đẩy ra: "Anh đừng chạm vào tôi!"
Tay của anh dừng lại trên không trung, cũng không thu lại.
Cô lại lau nước mắt một cái, tiếp tục gào lên với anh: "Anh cũng không phải anh Liệt của tôi, tốt nhất anh cách xa tôi một chút."
"Tôi..." Anh là anh Liệt của cô, nhưng lại không thể nhận cô.
"Ngài Tổng thống, mời anh về cho, sau này đừng để tôi gặp lại anh." Nhìn thấy anh như thế này, cũng giống như cô không gặp được anh Liệt của cô, không thể tùy ý vùi vào trong ngực anh Liệt nũng nịu, cho nên cô cũng không muốn nhìn thấy anh ở thân phận này.
Nhìn bề ngoài Quyền Nam Dương rất gần gũi, nhưng thực tế bên trong anh lại xấu bụng âm trầm và mạnh mẽ, Trần Nhạc Nhung không cho anh tới gần, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vậy hiển nhiên không phải là tính cách của anh.
Thậm chí anh còn quên đi giờ này khắc này ở trước mặt cô chỉ là Tổng thống nước A, anh cũng không phải là anh Liệt của cô.
Vì vậy, những công kích của cô chẳng những không làm cho anh lui lại, ngược lại một tay anh túm lấy cô ôm chặt vào trong ngực, giống như là an ủi một con thú nhỏ đang bị thương: "Nhung Nhung, tôi biết trong lòng của em uất ức, em trách tôi thừa lúc em ngủ đưa em trở về. Em có thể trách tôi, nhưng tôi cũng không hối hận vì đã làm như vậy."
Anh ôm, khiến Trần Nhạc Nhung không có cách nào chống cự, hai mắt đẫm nước mắt hỏi: "Vì sao?"
Anh nói: "Bởi vì em bị thương, anh Liệt của em sẽ lo lắng cho em, sẽ đau lòng em, sẽ oán trách bản thân mình không bảo vệ em thật tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...