Thành phố Lâm Hải là thủ đô của nước A, không phồn hoa như New York nhưng lại vô cùng đặc sắc, là thành phố du lịch và đáng sống nổi tiếng thế giới.
Nghe nói chỉ số hạnh phúc của người dân nước này rất cao nhưng cao bao nhiêu thì Trần Nhạc Nhung không nhớ cụ thể mà chỉ đọc qua những bài báo tương tự trên mạng mà thôi.
Trần Nhạc Nhung đến thành thành phố Lâm Hải được khoảng nửa tháng rồi, nhưng bởi vì bị bệnh phải nằm trên giường hết một tuần cho nên căn bản là không có thời gian đi chơi cho thật đã.
Hiện tại cô không vội đi tìm anh Liệt, dành thời gian để đi chơi, làm quen với cuộc sống của thành phố mà anh Liệt đã sống từ nhỏ đến lớn, cảm nhận hoàn cảnh sống của Liệt.
Hơn nữa bên cạnh cô còn có một lái xe kiêm hướng dẫn viên du lịch miễn phí như Quyền Đông Minh thì cớ gì cô lại không đi cơ chứ?
"Anh Đông Minh, để anh lái xe thật là ngại quá." Người mà Quyền Đông Minh muốn mời chỉ có Trần Nhạc Nhung, nhưng cô nhóc Lâm Thiến Thiến lại không hiểu gì, anh vừa mời lơi cô liền đi theo.
Quyền Đông Minh cảm thấy chán nản trong lòng nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, dù sao thì Lâm Thiến Thiến cũng là bạn của Trần Nhạc Nhung, không có cô ấy thì có khi anh ta sẽ không thể tiếp cận Trần Nhạc Nhung.
"Anh mời các em ra ngoài chơi thì đương nhiên anh phải lái xe rồi, nếu để người khác lái thì chơi mất vui." Chủ yếu vẫn là anh ta muốn tỏ vẻ trước mặt Trần Nhạc Nhung, một người xứng với chức danh "Anh Liệt" thì chắc là sẽ làm như vậy.
Trần Nhạc Nhung ngồi ghế sau của xe, bởi vì trong lòng vui vẻ nên trên mặt từ đầu tới cuối đều cười tươi ngọt ngào, cô không nói gì, nhưng Quyền Đông Minh thỉnh thoảng lại nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi thầm nghĩ cô nhóc này chắc là đang hạnh phúc vì anh ta.
Nhưng anh ta nào biết, trong đầu Trần Nhạc Nhung giờ phút này đang ngập tràn hình ảnh của anh Liệt, cô vui vẻ cũng bởi vì đã tìm thấy anh Liệt.
Lúc này hai cái má bầu bĩnh của cô đỏ ửng lên, đó là bởi vì cô lại nhớ đến anh Liệt, nhớ đến cảnh anh Liệt hôn cô...
Nhớ đến anh Liệt, Trần Nhạc Nhung liền rất muốn gọi điện thoại cho anh Liệt, nhưng đã nói với anh Liệt rồi, không thể tùy tiện gọi điện thoại cho anh ấy.
Suy nghĩ một chút, cô lại muốn gửi cho anh Liệt một tin nhắn “Anh Liệt, Nhung Nhung lại nhớ đến anh, anh có nhớ Nhung Nhung không?”
Sau khi kiểm tra không có chữ nào sai, Trần Nhạc Nhung mới nhấn nút gửi, rồi sau đó liền nhìn chằm chằm màn hình di động - trông mong tin nhắn hồi âm của anh Liệt.
Đợi mã đợi mãi, đến đến nỗi cô sắp ngủ gật đến nơi thì tin nhắc trả lời của anh Liệt mới tới “Uhm, tối nay phải đi ngủ sớm đấy.”
Đây là trả lời kiểu gì vậy?
Đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Trần Nhạc Nhung bĩu môi, lập tức nảy ra một chủ ý, cô quan sát Quyền Đông Minh đang lái xe phía trước rồi cầm lấy di động hỏi: "Anh Đông Minh, em có thể chụp một tấm ảnh của anh được không?"
Khi hỏi câu này, cô cố ý ngồi ngay kính chiếu hậu để có thể nhìn rõ vị trí rồi nhoẻn miệng cười nháy mắt mấy cái, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn anh ta.
"Đương nhiên có thể rồi. Có cần anh ngừng xe lại phối hợp với em làm thành tư thế gì không?" Quyền Đông Minh thấy cô bé này rất ngây thơ dễ lừa, chỉ cần anh ta dùng thêm một vài thủ đoạn thì cô sẽ không còn nghi ngờ gĩ nữa mà thật sự cho rằng anh ta chính là anh Liệt của cô.
"Anh Đông Minh, không cần, em chụp anh như vậy là được rồi." Trần Nhạc Nhung cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến những chuyện vô cùng đen tối.
Sau khi chụp hình Quyền Đông Minh xong, cô lại gửi tin nhắn cho anh Liệt, chữ đi kèm với hình “Anh Liệt, hôm nay anh Đông Minh chủ động làm hướng dẫn viên du lịch cho em, đưa em đi thăm thú thành phố A, buổi tối tụi em còn đi xem kịch nữa.”
Uhm, gửi bấy nhiêu là đủ rồi.
Hơn nữa cô còn cố ý bỏ qua sự có mặt của Lâm Thiến Thiến.
Cô nở một nụ cười bí hiểm với chiếc điện thoại di động… Anh Liệt, nếu anh không quan tâm đến bé Nhung của anh thì bé Nhung của anh có thể bị người ta ôm đi mất đấy.
Quả nhiên, anh Liệt nhanh chóng gửi tin nhắn phản hồi: “Các em có mấy người? Đi chơi ở đâu? Con gái ở bên ngoài một mình, phải chú ý an toàn, không được đi cùng với đàn ông lạ.”
Thấy tin nhắn của anh lo lắng như vậy, Trần Nhạc Nhung rất vui, cô khẽ gõ đầu ngón tay, trả lời “Anh Liệt, anh yên tâm. Bé Nhung sẽ mãi mãi là bé Nhung của anh, người xấu không lừa cô ấy được đâu.”
Bởi vì nhắn tin cho anh Liệt suốt dọc đường, có thể làm cho anh Liệt lo lắng vì cô nên Trần Nhạc Nhung cảm thấy chuyến đi buồn tẻ này cũng có chút thú vị.
Xem được tin nhắn này của cô thì Quyền Nam Dương cũng vừa chấm dứt cuộc họp, nghĩ đến bô dạng đáng yêu của cô khi gửi tin nhắn, anh không thể không nở nụ cười: "Cô bé ngốc."
Cô khẳng định, kỳ thật nhất cử nhất động của cô, bên cạnh có ai, đều nằm trong sự khống chế của anh Liệt cô.
Anh trả lời cô như vậy, bởi vì anh quá hiểu cô muốn gì, nếu như vậy có thể làm cho cô vui thì thân là anh Liệt của cô, tại sao lại không làm cô hài lòng chứ?
"Thưa tổng thống, đây là kết quả của cuộc họp vừa rồi, còn cần ngài kí tên." Thư ký gõ cửa tiến vào, trao cho tổng thống một xấp tài liệu.
Quyền Nam Dương lấy bút ký tên, nhân tiện điểm chỉ rồi nói: "Phương án lần này mọi người chuẩn bị rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng."
Quyền Nam Dương nói chậm rãi khiến cho người ta có cảm giác rất dịu dàng rất bình dị gần gũi, nhưng thật không ngờ đây chỉ là hình tượng tổng thống mà anh cố ý tự tạo, còn bộ dạng thật của anh chẳng có mấy người biết được.
Bùi Huyên Trí là một trong những người biết bộ dạng thật sự của ngài tổng thống, cho nên từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ dám làm càn trước mặt tổng thống của bọn họ, hơn nữa lại còn rất kính sợ anh.
Thư ký lấy lại tài liệu, Quyền Nam Dương lại dặn dò: "Thư ký Hà, anh gọi Bùi Huyên Trí đến văn phòng của tôi một chuyến."
"Vâng, tôi sẽ đi gọi anh ấy đến đây." Thư ký Hà Diệu gật đầu rồi cung kính rời khỏi văn phòng của tổng thống.
Bùi Huyên Trí nhanh chân chạy đến, anh ta đến còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Quyền Nam Dương đã lớn tiếng doạ người: "Cậu chủ Bùi, anh không có chuyện gì muốn báo cáo lại với tôi sao?"
Bùi Huyên Trí hiểu rõ anh đang nói gì, nhưng anh không thể hiện là mình biết, cho nên mới làm ra vẻ mặt giả bộ vô tội và ngây thơ: "Thưa tổng thống, ý của ngài là gì?"
Quyền Nam Dương cau mày, chán ghét nói: "Bộ mặt vô tội này đúng là khó xem. Cậu nên học theo bé Nhung của tôi thật tốt vào."
Gương măt giả vô tội của bé Nhung nhà anh mới đúng là vô tội, cho dù biết là lỗi của cô, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đó của cô, thì kiểu gì cũng thấy thương xót, không nỡ nhẫn tâm mà phạt cô.
Khi đang nhắc đến bé Nhung của anh thì di dộng cá nhân của anh có chuông báo tin nhắn, anh vừa mở ra xem thì thấy lần này cô nhóc đó lại gửi đến một tấm ảnh.
Nhưng không phải gửi hình của ai khác mà là hình chụp chính mình, trong hình cô làm bộ mặt đáng yêu đi kèm dòng chữ “Anh Liệt, anh thấy Nhung Nhung có đáng yêu không?”
Quyền Nam Dương không kềm được liền muốn trả lời cô, bất chấp cả việc vẫn đang còn ở trong phòng làm việc, cũng bất chấp Bùi Huyên Trí vẫn đang ở đây nghe anh mắng nhiếc.
Anh gõ lên bàn phím trên màn hình, đầu ngón tay thon dài lướt nhanh, cấp tốc gõ xuống mấy chữ: “Đương nhiên rồi, Nhung Nhung rất đáng yêu.”
Di động lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn nữa, anh vừa mở ra xem thì lại là một tấm hình và dòng chữ đi kèm: “Anh Liệt, Nhung Nhung đáng yêu không? Có muốn ăn Nhung Nhung đáng yêu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...