Lấy Chồng Bạc Tỷ

Đây là những quan chức quan trọng đầu tiên mà tân Tổng thống bọn họ tiếp đón sau khi chính thức nhậm chức, mối quan hệ này có liên quan đến con đường chính trị sau này của Tổng thống và định hướng phát triển của quốc gia.

Lần này chính là cải thiện quan hệ ngoại giao giữa hai nước, đây cũng là một bước phát triển rất quan trọng sau khi tân Tổng thống được bổ nhiệm, không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Chỉ cần là người hơi lý trí đều biết, chuyện này quan trọng hơn cô gái đang nằm trên giường bệnh kia.

Vì một cô gái mà xem nhẹ những quan chức quan trọng trong việc ngoại giao, đắc tội với nhân dân cả nước, kết quả như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, thế nhưng hồn của Quyền Nam Dương sớm đã không ở trong đại sảnh cuộc hội nghị này rồi.

Chỉ có điều, anh có thể nổi bật trong nhiều ứng cử viên, tuyệt đối không chỉ vì anh là con trai thứ ba của Tổng thống đời trước.

Cho dù, trong lòng anh lo lắng cho sự an toàn của Trần Nhạc Nhung mà hồn bay theo mây gió, thế nhưng vẻ mặt của Quyền Nam Dương vẫn không thay đổi ngồi yên ở đó, nghiêm túc tham gia cuộc trò chuyện, đồng thời còn đưa ra bài phát biểu quan trọng, chỉ ra định hướng phát triển trong tương lai của quốc gia, nhận được lời khen ngợi nhất trí của tất cả những người có mặt ở đây.

Cuối cùng, đợi đến khi cuộc gặp mặt các quan chức đến thăm tạm thời kết thúc, Quyền Nam Dương không đi đâu cả, mà bảo tài xế đưa anh đến nhà họ Lâm với tốc độ nhanh nhất.

“Cậu ba, một tiếng sau cậu phải ăn cơm tối cùng với đại sứ nước ngoài ở Hội quán quan khách.” Một câu của Bùi Huyên Trí đã làm cho Quyền Nam Dương đang định rời đi phải ngừng bước chân.


Quyền Nam Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: “Một tiếng sau tôi sẽ trở lại đúng giờ.”

“Nhưng mà…” Bùi Huyên Trí còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng Quyền Nam Dương đã đi xa, sao có thể nghe thấy những lời anh ta nói chứ.

Bùi Huyên Trí nhìn bóng lưng gấp gáp rời đi của Quyền Nam Dương, lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói: “Cậu ba ơi là cậu ba, đây là chuyện quốc gia đại sự, mỗi một quyết định của anh đều liên quan đến vận mệnh quốc gia của chúng ta. Anh không thể vì cô gái đó mà hủy hoại quốc gia được. Anh đừng quên rằng, có rất nhiều con mắt đang theo dõi anh, bọn họ ước gì anh sẽ mắc sai lầm sau khi nhậm chức, để mau chóng kéo anh rớt xuống.”

Nhiều con mắt nhìn anh chằm chằm như vậy, đợi bắt được nhược điểm của anh... Quyền Nam Dương không thể nào không biết những chuyện này.

Đáng sợ chính là anh biết rõ làm như vậy là sai, biết rõ làm như vậy là rất nguy hiểm, thế nhưng anh vẫn muốn liều lĩnh để làm.

Giống như năm đó, Quyền Nam Dương không để ý đến lời khuyên của anh ta, cứ muốn đuổi tới vùng biển Aegean để gặp cô gái kia, sau khi nhìn thấy cô gái đó, bọn họ trở về nước đã có bao nhiêu sự thảm hại, cũng chỉ có anh với anh ta mới nhận thức được.

Xem ra, chỉ có cách để cho cô gái kia rời đi, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt Tổng thống bọn họ nữa, như vậy Tổng thống bọn họ mới có thể dồn hết tâm trí làm tốt việc mà anh nên làm.

Trong nửa tiếng, bình thường Quyền Nam Dương cảm thấy chỉ trôi qua trong chớp mắt, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy trải qua mấy tiếng này rất khó khăn.


Từ cung điện phía Bắc của Tổng thống đến nhà họ Lâm, nếu lái xe nhanh dưới tình huống không kẹt xe thì không tới nửa tiếng, khoảng cách ngắn như vậy, thế nhưng ngày hôm nay lại giống như xa đến tận chân trời góc bể.

Cuối cùng, xe cũng đến nhà họ Lâm, xe còn chưa dừng hẳn, Quyền Nam Dương đã không kịp chờ đợi bước xuống xe, anh gần như lao vào trong nhà họ Lâm.

“Ngài Tổng thống, ngài, ngài đến rồi?” Cho dù Lâm Thành Thiên biết Quyền Nam Dương rất quan tâm đến cô gái này, thế nhưng khi nhìn thấy anh vốn dĩ nên đi đón tiếp khách nước ngoài lại đi tới đây, anh ta vẫn rất ngạc nhiên.

“Dẫn đường.” Quyền Nam Dương không nói nhiều lời, bảo Lâm Thành Thiên dẫn anh tới bên Trần Nhạc Nhung đang hôn mê bất tỉnh.

Cô nằm yên trên giường, ngày hôm qua hai má vẫn còn hồng hào mà bây giờ đã sớm trở nên trắng bệch, ngay cả đôi môi đỏ mọng mê người của cô cũng trở nên nhợt nhạt không còn chút sắc nào.

Chỉ một buổi tối mà thôi, cô nhóc này từ một người năng động hoạt bát trở nên hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì vậy?

Có phải cô đang hành hạ chính mình, cố ý để cho anh đau lòng sao?


Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nắm chặt bàn tay của cô, đang định nói điều gì đó, bỗng nhiên khóe mắt của anh nhìn thấy hai tờ giấy A4 được in ra đặt dưới gối cô.

Anh cầm tờ giấy A4 lên xem, nhìn thấy một tiêu đề rất dễ nhìn...

Nội dung bên dưới tiêu đề chính là những chuyện đã trải qua những năm gần đây của anh, đương nhiên cũng có một số là thật, một số là giả.

Hóa ra cô bị cảm là do tối hôm qua cô lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, bận rộn cả một buổi tối… Nếu như ngày hôm qua anh không phủ nhận thân phận, vậy có phải cô sẽ không nằm trên giường bệnh?

Nghĩ tới những điều này, Quyền Nam Dương đau lòng khó khăn nuốt nước bọt, mở miệng, khẽ gọi tên cô: “Nhung Nhung…”

“Anh Liệt…” Hình như Trần Nhạc Nhung nghe thấy anh Liệt đang gọi cô, trong cơn mê, môi cô khẽ mấp máy, nhẹ nhàng đáp lại anh Liệt.

“Nhung Nhung, đừng sợ, anh Liệt ở đây với em!” Anh vén mái tóc rối trên trán cô, cúi người hôn lên trán cô, giống như khi còn bé, chỉ là một nụ hôn đơn thuần của một anh trai đối với em gái.

“Vâng, Nhung Nhung biết!” Trong cơn ngủ mê, lúc cô nghe thấy giọng nói của anh Liệt, cô cũng vui vẻ trả lời như vậy.

Cô muốn gặp anh Liệt rất nhiều năm, cũng đã mơ thấy anh Liệt rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần đều không nhìn thấy rõ hình dáng của anh Liệt, chỉ có ngày hôm nay, cô có thể cảm nhận được, anh Liệt thật sự xuất hiện bên cạnh cô.


Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại cô sẽ không còn nhìn thấy anh Liệt nữa… Vì vậy cô tình nguyện để cho mình ngủ thêm một lát, để mình mơ thêm một lát, như vậy anh Liệt sẽ ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.

Lần đầu tiên, Trần Nhạc Nhung mơ mơ màng màng cảm thấy, thật ra bị bệnh cũng rất tốt, có thể làm cho cô mơ thấy anh Liệt, đồng thời anh Liệt vẫn dịu dàng gọi cô là Nhung Nhung, cũng không phải không quen biết cô.

Nhìn thấy cô rõ ràng đang bị bệnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, khóe miệng cô vẫn hơi cong lên, tim của Quyền Nam Dương giống như rơi vào trong máy trộn bê tông, anh đau lòng đến mức sắp không thể thở được.

Từ nhỏ đến lớn, cô nhóc này luôn dùng phương thức đặc biệt của cô để cho anh sức mạnh, để anh biết trên thế giới này, ngoài trừ ba mẹ anh ra, vẫn còn một người không cầu danh lợi sẵn sàng đối xử tốt với mình, lúc nào cũng lo lắng cho mình.

Những năm gần đây, tất cả mọi chuyện mà Nhung Nhung của anh đã làm không bao giờ khiến anh thất vọng, ngược lại anh vẫn luôn trốn trong bóng tối, không dám nhận cô.

Có lẽ là do Trần Nhạc Nhung nghĩ đến anh Liệt đang ở bên cạnh mình, cũng có thể là do thuốc của bác sĩ Lý, lần này cô đã thật sự ngủ thiếp đi.

Quyền Nam Dương nhìn thấy Trần Nhạc Nhung đã ngủ say, lúc này mới gọi bác sĩ tới hỏi thăm: “Tình hình của cô ấy như thế nào?”

Bác sĩ Lý vẫn luôn cung kính trả lời: “Thể chất của cô Trần rất đặc biệt, không thể truyền nước biển, tôi chỉ có thể sử dụng thuốc để giúp cô ấy từ từ hạ sốt. Xin Tổng thống cứ yên tâm, chỉ cần tình huống cô ấy ổn định, lại chú ý chăm sóc tốt, không để bị cảm lạnh nữa, như vậy sẽ không xảy ra tình huống như thế này nữa.”

Quyền Nam Dương nghe thấy sức khỏe của Trần Nhạc Nhung đã ổn định, anh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Ừ, các anh lui xuống trước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui