Lấy Chồng Bạc Tỷ

Một đám người đi phía sau ngài Tổng thống, đến cả hình bóng Tổng thống như thế nào, Trần Nhạc Nhung cũng không nhìn rõ, tầm nhìn của cô đã bị đám người kia che khuất.

“Nhạc Nhung, đẹp trai quá!” Lâm Thiến Thiến nhìn mờ mờ, chảy nước miếng, không khác gì một tên ngốc.

“Thiến Thiến, lau nước miếng đi.” Chỉ nhìn thấy bóng người thôi mà cô đã mê mẩn đến vậy. Trần Nhạc Nhung thực sự rất muốn nhìn thấy gương mặt của ngài Tổng thống mới để xem xem liệu anh có thể sánh được với ba mình không.

Lâm Thiến Thiến đưa tay lau nước miếng, nắm lấy tay Trần Nhạc Nhung: “Nhạc Nhung, đi theo tớ, tớ biết có một nơi có thể nhìn thấy rõ ngài Tổng thống.”

“Thiến Thiến, chậm thôi!” Trần Nhạc Nhung chậm lại, đeo thẻ nhân viên thì phải có tác phong của một người nhân viên, hấp tấp vội vàng như thế này sẽ dễ dàng bị người khác cảm thấy lạ thường.

“Ôi chao, cô Trần à, ở đây ngoài tớ ra thì chẳng có ai để ý đến cậu, cậu vẫn còn để ý đến hình ảnh của mình sao?” Lâm Thiến Thiến sốt ruột muốn xem gương mặt của nam thần trong lòng.

Họ đi qua đại sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng, đi lên tầng hai bằng cầu thang bộ, từ cuối hành lang bên trái cầu thang.

Lâm Thiến Thiến đẩy cánh cửa của căn phòng cuối cùng và dẫn Trần Nhạc Nhung vào đó: “Nhạc Nhung, lại đây nhanh, chúng ta từ cửa sổ này nhìn xuống có thể nhìn thấy vị trí phát biểu của ngài Tổng thống.”

Trần Nhạc Nhung đến bên cửa sổ và nhìn xuống, quả nhiên cô nhìn thấy bục diễn thuyết đối diện là ngài Tổng thống đang đứng ở phía trước cổng Bắc Cung, bên trái và bên phải được hỗ trợ bởi nhiều quan chức cấp cao.

Khi nhìn thấy gương mặt khôi ngô, tuấn tú của người đó, trong đầu Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng mơ hồ.


Người đó thường ôm lấy cô vào lòng và hôn cô: “Nhung Nhung, anh Liệt phải đi rồi. Đợi đến khi em lớn lên, em hãy mang dây chuyền của anh Liệt tới tìm anh Liệt.”

“Anh Liệt?” Trần Nhạc Nhung bất giác cất lên một tiếng gọi thân thương mà cô cất giữ trong tim bấy lâu nay, cô dõi theo từng cử chỉ hành động của anh.

Anh vẫy tay về phía mọi người dưới cổng tòa nhà với một nụ cười ấm áp, và bắt đầu bài phát biểu của mình.

Trần Nhạc Nhung không nghe những gì anh nói trong bài phát biểu, cô dán mắt vào gương mặt của anh như muốn tìm lại gương mặt của người mà cô không nhớ rõ.

Cô mơ hồ nhớ có một giọng nói rất hay nói với cô.

“Nhung Nhung phải ngoan ngoãn.”

“Nhung Nhung, đừng sợ, anh Liệt sẽ bảo vệ em.”

“Nhung Nhung...”

Gương mặt mơ hồ không rõ nét trong ký ức ấy dần dần trở thành gương mặt của ngài Tổng thống. Trong tâm trí cô thì hai người họ là một.

“Nhạc Nhung, Tổng thống vừa trẻ vừa xuất sắc, vợ sắp cưới của anh ấy chắc chắn cũng không tệ, đứng cạnh nhau sẽ trở thành một cặp đôi trai tài gái sắc.” Lâm Thiến Thiến không phát hiện ra Trần Nhạc Nhung có điểm khác thường, nên cô một mình tự biên tự diễn.

“Vợ sắp cưới”, ba từ này như dội một gáo nước lạnh lên đầu Trần Nhạc Nhung, cô đột nhiên thức tỉnh.

Cô đưa ánh mắt trong veo nhìn sang bên trái, nhìn người con gái xinh đẹp và quý phái đứng bên cạnh ngài Tổng thống.

Họ tay trong tay xuất hiện cùng nhau trước mặt người dân toàn đất nước.

Tổng thổng mới và vợ sắp cưới, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta phải ngưỡng mộ.

“Thiến Thiến, Tổng thống của nước cậu tên gì?” Trần Nhạc Nhung bất ngờ nắm lấy tay Lâm Thiến Thiếnhỏi.

“Tổng thống tên Quyền Nam Dương, vợ sắp cưới tên Tưởng Linh Nhi, cũng là một người có thế lực.” Lâm Thiến Thiến nói.

“Quyền Nam Dương?” Trần Nhạc Nhung lẳng lặng đọc thầm, trong tên của anh ấy không có chữ “Liệt”, vì vậy anh ấy và anh Liệt không có mối liên quan gì?

Tổng thống mới của nước A, anh Liệt trong ký ức của cô, tại sao cô bỗng nhiên cảm thấy Tổng thống mới chính là anh Liệt?


Có lẽ trong thâm tâm cô, anh Liệt đẹp trai giống ngài Tổng thống, nụ cười giống như ánh mặt trời, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Thấy Trần Nhạc Nhung ngây người ra, Lâm Thiến Thiến giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “Nhạc Nhung, cậu làm sao vậy?”

“Thiến Thiến, tớ muốn gặp Tổng thống mới của nước cậu, tớ có chuyện muốn hỏi anh ấy.” Trần Nhạc Nhung không phải là người sẽ lùi bước trước khó khăn, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ khi chưa đạt được mục đích của mình.

Thay vì ở đây nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng trực tiếp đi hỏi anh ấy.

Nếu anh ấy chính là anh Liệt, vậy thì nhất định anh sẽ nhớ ra cô.

Cứ cho là những ký ức ấy đối với anh không sâu đậm, nhưng họ dù sao cũng đã có một khoảng thời gian dài chung sống, trong kí ức của anh ấy sẽ có chút ấn tượng.

Ngay cả tuổi của Thiến Thiếncô còn nhớ, anh Liệt của cô thì làm sao cô có thể quên.

“Nhạc Nhung, không phải là cậu đang nghĩ Tổng thống mới là anh Liệt chứ?” Lâm Thiến Thiến mở to mắt nhìn, nét mặt suy tư.

Đứa bé này có phải muốn tìm anh Liệt đến phát điên rồi không? Chỉ cần nhìn thấy một người nào đó đẹp trai là nghĩ đó là anh Liệt sao?

“Cậu đừng hỏi nhiều, hôm nay tớ nhất định sẽ gặp được anh ấy.” Trong việc này, Trần Nhạc Nhung bỗng toát lên khí chất của một người chủ đạo.

“Người mà tớ muốn tìm là anh trai tớ, anh trai tớ nhất định sẽ không để tớ làm liều.” Lâm Thiến Thiến bối rối gãi đầu: “Nhạc Nhung, Tổng thống mới không thể là anh Liệt được, cậu hãy từ bỏ đi.”

Tổng thống mới là con trai thứ ba của cựu Tổng thống, từ nhỏ đến lớn đều rất ít người có thể gặp được anh ấy.


Gia đình bao bọc, bảo vệ anh ấy đến như vậy, làm sao có thể để anh ấy lưu lạc đến một đất nước khác và quen biết một Trần Nhạc Nhung nhỏ bé.

Trần Nhạc Nhung quay lại và nói: “ Một lúc lúc nữa Tổng thống mới sẽ quay trở lại văn phòng của ngài ấy chứ.”

“Tất nhiên rồi. Sau khi phát biểu xong, họ chắc sẽ có một cuộc họp.” Nói rồi, Lâm Thiến Thiến cảm thấy có gì đó sai sai: “Nhạc Nhung, không được, tớ không có gan to như vậy đâu.”

“Ừm, tớ biết, tớ tự đi là được rồi.” Trần Nhạc Nhung quyết định thì sẽ làm ngay lập tức, không ai có thể ngăn cản được cô.

“Nhạc Nhung, cậu làm thế nào để vào được đó?” Lâm Thiến Thiến cảm thấy mình lại gây ra rắc rối, mà còn là rắc rối lớn.

“Không phải chúng ta có thẻ nhân viên sao? Có thể nghĩ cách để trà trộn vào phòng làm việc của Tổng thống.” Việc nghĩ cách từ trước đến nay luôn là điểm mạnh của Trần Nhạc Nhung.

“Vậy được, đây là địa bàn của tớ, tớ không thể để cậu mạo hiểm một mình đi như thế.” Lâm Thiến Thiến nhắm mắt lại và hít một hơi:“Việc này rất nghiêm trọng, anh tớ sẽ phạt tớ một tháng không được ra ngoài.”

Tại thời điểm này, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Tổng thống đang phát biểu, an ninh bên trong Bắc Cung tương đối lỏng lẻo, nhưng vẫn không dễ dàng để trộn lẫn vào văn phòng của Tổng thống.

Trên đường đến văn phòng của Tổng thống, cứ đi vài bước là có một cảnh vệ, muốn lẻn vào bên trong tuyệt đối là không thể được.

May mắn thay, hai tấm thẻ nhân viên trên người họ rất hữu ích, cảnh vệ không hỏi gì khi nhìn thấy thẻ nhân viên của họ và họ thuận lợi đến được văn phòng của Tổng thống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui