Trong phòng.
Lục Diên vừa đi, vẻ mặt Trần Việt lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng nhưng lại không hoàn toàn là dịu dàng, mà tự trách thống khổ nhiều hơn.
Cho tới nay, trong công việc, bất kỳ việc gì anh cũng luôn có thể bày mưu tính kế, mặc kệ đối thủ dùng thủ đoạn gì, anh đều có thể phân biệt mánh khoé đối thủ, chưa từng thất bại.
Bao nhiêu năm rồi, anh đều có thể đứng ở chỗ cao nhất, nhìn xuống mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác việc xảy ra với Giang Nhung, anh đều tính sai.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn mà người ta đã nói?
Bởi vì càng muốn bảo vệ tốt cho Giang Nhung, để cô không phải chịu chút tổn thương nào, thì lại có người gắng hết sức tổn thương cô.
Mấy năm trước, khi cô bị người ta mổ bụng lấy con, anh không có ở bên cạnh cô, khiến cô một mình chịu nhiều khủng hoảng bất lực và sợ hãi như vậy.
Lần này, rõ ràng anh ở ngay bên cạnh cô, anh hoàn toàn có thể bảo vệ cô, nhưng mà cô lại anh bị bỏng nặng ngay trước mắt.
Lúc này, nghĩ đến tình hình vụ nổ ngày đó, tim anh vẫn đau như bị đao cắt, vào thời khắc khẩn cấp nhất, anh theo bản năng bảo vệ vợ con mình.
Nhưng anh ôm Tiểu Nhung Nhung, lại không thể ôm Giang Nhung... Lúc vụ nổ xảy ra, Giang Nhung đã hất tay anh ra, giống hệt khi Cù Mạnh Chiến sai người người lái xe tông họ nhiều năm trước, cô lựa chọn bảo vệ anh.
Rõ ràng cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng lại không hề do dự dùng thân thể của mình cản lửa lan đến, thay anh và Tiểu Nhung Nhung ngăn cản một kích trí mạng nhất.
Ngày đó trước khi hôn mê, cô cố hết sức nói với anh: "Trần Việt, em xin lỗi! Tất cả xui xẻo đều do em mang tới, vậy thì để em tới kết thúc đi."
Cô nói: "Trần Việt, em xin lỗi! Em thật thật ích kỷ, vì em sợ mất anh, nên xin để em đi thôi."
Cô còn nói: "Trần Việt, em lựa chọn ly hôn với anh, thật ra em không hề muốn. Anh không biết, em yêu anh bao nhiêu, yêu anh đến mức anh còn quan trọng hơn tính mạng của em. Vì rời khỏi anh, em cũng không biết mình còn có thể làm gì. Cũng vì không biết còn có thể làm gì, em chỉ có thể lao vào công việc, chỉ có công việc mới có thể giúp em bớt đau khổ, không đắm chìm trong nỗi đau mất anh."
Cô nói: "Trần Việt, nếu như có thể, khi anh lập bia mộ cho em, có thể khắc cho em hai chữ "Bà Trần” không?"
Vì làm "bà Trần" là thời gian hạnh phúc nhất đời này của cô, cô muốn mang theo thân phận đó rời khỏi thế giới này, hi vọng anh có thể thành toàn cho cô.
Nhưng cô căn bản không biết, thỏa thuận ly hôn kia là giả, hai giấy chứng nhận ly hôn kia cũng là giả, cô vẫn luôn là "bà Trần ", là vợ của Trần Việt, đời này cũng không thể thay đổi.
Cô còn nói: "Con yêu, mẹ xin lỗi! Lúc con còn nhỏ, mẹ không ở bên cạnh chăm sóc con, bây giờ mẹ cũng không thể tiếp tục chăm sóc con, nhưng con nhất định phải khỏe mạnh trưởng thành, mẹ sẽ ở chỗ rất xa bảo vệ con."
Cuối cùng cô còn nói, người cô có lỗi nhất là đứa bé trong bụng mình, vì sự ích kỷ của cô, đứa bé không có cơ hội đi vào thế giới này, không có cơ hội nhìn thấy mặt trời rạng rỡ, không có cơ hội nhìn thấy núi sông tươi đẹp của thế giới.
Cô còn muốn nói với Trần Việt bao nhiêu lời, nhưng thế giới của cô chỉ còn lại màu đen, đồng thời cô cảm giác được sinh mệnh đứa bé trong bụng mình dần dần mất đi.
"Con yêu, mẹ xin lỗi!" Cô nói với đứa bé trong bụng.
Nhưng cô tin cục cưng có thể hiểu cô, chắc chắn cục cưng cũng nghĩ như cô, họ cùng bảo vệ ba và chị gái, ít nhất họ muốn ba và chị gái khỏe mạnh, để hai người mang theo ước vọng tươi đẹp của họ sống thật tốt.
Cô nói cô ích kỷ, cô không sẵn lòng sống một mình, nên cô giữ cơ hội sống cho anh.
Cô nói nhiều nhất là hai chữ "xin lỗi", cô không biết, đó là lời nói từ miệng cô mà anh ghét nhất.
Anh cần cô, cần cô ở bên cạnh anh, cần cô cùng anh hưởng thụ vương quốc thương nghiệp anh dốc sức gây dựng.
Cô nói không có anh, cô không biết cô còn sống vì cái gì, nhưng cô có biết hay không, không có cô, anh còn sống là vì cái gì?
Hai cánh tay xuôi bên người nắm thật chặt thành nắm đấm, Trần Việt cắn răng, cố gắng khống chế nỗi đau đang cuồn cuộn như sóng cả ở trong lòng.
Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt Trần Việt nhẹ nhàng, từ cửa phòng nhìn về phía trong phòng.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn, Giang Nhung nằm hôn mê bất tỉnh.
Vết thương trên người cô gần như đã khỏi hẳn, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt, nhìn ngon giấc và bình thản.
Nếu như không phải sắc mặt cô quá mức tái nhợt, tái nhợt đến mức không có một tia máu, có thể anh sẽ tưởng cô chỉ đang ngủ thiếp đi.
Rất nhiều lần, Trần Việt đều tưởng cô đang ngủ thiếp đi, chỉ cần anh chờ một lát nữa, cô sẽ tỉnh lại, mở to mắt nhìn anh, cười dịu dàng với anh, dịu dàng gọi tên anh - Trần Việt.
Ngoài cô, gần như không có ai gọi tên anh như vậy.
Người lớn trong nhà và bạn học đều gọi anh là Minh Chí, chỉ có cô gọi cả tên họ anh - Trần Việt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh thích xưng hô thế này, thích nghe thấy cô dịu dàng kêu lên hai chữ "Trần Việt".
Mỗi khi nghe thấy cô gọi, anh đều cảm thấy quan hệ giữa bọn họ lại gần thêm một chút, dường như xưng hô thế này chỉ thuộc về cô, anh cũng chỉ thuộc về cô.
Cũng như thế, anh thường xuyên gọi cả tên họ cô, anh sẽ cảm thấy cô chính là của anh, chỉ thuộc về mình anh.
"Giang Nhung."Âm thanh của anh khàn khàn, gần như dùng hết sức lực một mới gọi được tên cô.
Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, cẩn thận từng chút nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình: "Giang Nhung, em thật độc ác. Em không quan tâm anh, em cũng không cần Tiểu Nhung Nhung của chúng ta rồi sao? Em nhẫn tâm nhìn thấy nó mới hơn bốn tuổi đã không có mẹ sao?"
"Sau khi Tiểu Nhung Nhung được sinh ra, mãi cho đến hơn ba tuổi, nó đều chưa từng gặp mẹ mình. Nhìn thấy đứa bé khác có thể nũng nịu trong ngực mẹ, nó luôn luôn chớp đôi mắt to đẹp đó hỏi anh, vì sao đứa bé khác có mẹ, vì sao nó không có?"
"Mỗi lúc như vậy, anh luôn không thể đối mặt với ánh mắt trong suốt của nó, vì anh không biết làm sao nói cho nó."
Nhắc đến chuyện cũ, Trần Việt chỉ cảm thấy trong lòng càng đau đớn hơn, giống như sóng biển vĩnh viễn không dừng lại, đau đến mức anh dừng lại hồi lâu mới có thể tiếp tục nói chuyện.
"Giang Nhung, hôn lễ của chúng ta, anh đã định vào ngày 20 tháng sau. Anh cho em hai mươi mấy ngày chuẩn bị, em cũng không thể thất hẹn."
Hôn lễ, đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, Trần Việt chọn thời gian là ngày 20 tháng 5.
520 cũng có nghĩa là anh yêu em.
Cả một đời!
Dù Giang Nhung không tỉnh lại, anh có khiêng cũng phải khiêng cô đi tham gia hôn lễ của họ.
Cô vắng mặt trong sinh mệnh của anh nhiều năm như vậy, lần này, dù thế nào, anh cũng sẽ không để cô vắng mặt trong hôn lễ của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...